*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên,
Một tiếng gào rú cực kỳ phẫn nộ vang lên.
“A!!! Tam hoàng tử!!! Đáng chết…!!!
Một bóng dáng tàn tạ, máu me be bét, từ dưới mặt đất bay thẳng lên không trung.
Đó là người hộ đạo của tam hoàng tử.
Hắn, hắn vậy mà lại vẫn còn sống.
Tất cả quần chúng lại một lần nữa bất ngờ.
Không hổ là siêu cấp cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh, cho dù bị một đòn công kích cấp Hóa Đỉnh Cảnh chém trúng, cũng chỉ bị trọng thương, lại không hề mất mạng.
Đôi mắt của người hộ đạo kia đỏ ngầu nhìn Lâm Tiêu, trong đôi mắt tràn đầy sự căm hận, lại có chút kiêng kị.
Nếu không phải trên người ông ta có một bộ linh giáp cực phẩm, chỉ e là trúng một đòn như vậy, ngay cả xác cũng chẳng còn.
Cái tên đáng chết này, lại có thể tìm được một thứ kh ủng bố như vậy ở trong mộ kiếm Vô Cực.
“Cái tên khốn nạn đáng chết nhà ngươi, ngươi lại dám gi ết chết hoàng tử, ngươi và cả thế lực phía sau ngươi nhất định sẽ bị hoàng thất Đại Ngụy đuổi cùng giết tận!!!!” trong mắt người hộ đạo tràn ngập sát ý, mở miệng uy hiếp.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên, cường giả bán Hóa Đỉnh không hề dễ giết.
Linh lực trong cơ thể trống rỗng và năng lượng khí huyết suy yếu, đều thể hiện trạng thái của hắn, không hề khá hơn người hộ đạo kia bao nhiêu.
Tuy rằng vừa rồi thi triển giải phóng ra không phải năng lượng của chính bản thân hắn, nhưng hắn cũng phải trả một cái giá tương đương.
“Khốn kiếp, khốn kiếp mà!!! Không phải ngươi có thể thi triển đòn công kích Hóa Đỉnh Cảnh hay sao? Ngươi lại thi triển thêm lần nữa cho lão phu xem nào!!”
Ánh mắt người hộ đạo hiện lên vẻ khiêu khích rõ ràng, đương nhiên ông ta có thể nhìn ra vài điểm trên người Lâm Tiêu.
Biết đối phương đã không còn sức lực để tiếp tục được nữa.
Lão ta ở trên không, bước từng bước về phía Lâm Tiêu.
Mỗi một bước đi, sát ý lại nồng đậm thêm một phần.
Vừa rồi là bị tập kích, ông ta muốn tránh cũng không được.
Nhưng bây giờ ông ta đã tập trung dồn toàn lực chú ý, cho dù không ngăn được loại kiếm khí kh ủng bố kia, vậy thì tránh đi chẳng phải là được rồi sao.
Tam hoàng tử chết rồi.
Ông ta cũng khó rũ bỏ trách nhiệm.
Lần này quay về, ông ta sẽ phải chịu trọng phạt từ Đại Ngụy.
Bây giờ cơ hội bù đắp duy nhất chính là bắt tên tiểu tử khốn kiếp này về.
Truyền thừa Vô Cực!
Trên người tên tiểu tử này rất có thể là có truyền thừa Vô Cực.
Phải giao nộp tên tiểu tử khốn kiếp này lên, thì tình cảnh của lão ta mới khá hơn một chút.
Lâm Tiêu nhìn thấy người hộ đạo từng bước tiến về phía mình.
Hắn đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lườm lại.
“Lão cẩu, ngươi đoán xem, tới cuối cùng, ta và ngươi…”
“Ai sống!!! Ai chết!!!”
Linh kiếm trong tay Lâm Tiêu lắc một cái.
Tất cả khí tức trên người hắn bỗng chốc biến mất, giống như người phàm.
“Giả vờ giả vịt, lão phu lần này phải tự tay giết ngươi, kẻ nào ngăn cản, kẻ đó phải chết!!”
Người hộ đạo cắn răng, gằn lên từng chữ.
Thấy thái độ của đối phương, lúc này hắn đã có chút muốn thay đổi ý định rồi.
Tâm tính và tâm cơ của người thiếu niên này, tuyệt đối không thể giữ lại.
Nếu không, nhất định sẽ mang tới đại họa cho quốc gia.
Lão ta thà chịu trọng phạt, cũng phải g iết chết kẻ này!