Đánh mãi cũng có đánh được đâu, đợi thêm một chút cũng không sao.
Một tiếng sau tam hoàng tử bắt đầu thấy sốt ruột, bọn họ mặc dù có nhiều người, đối phó với linh thể màu vàng này cũng không mất sức là bao nhưng cũng không phải dễ dàng gì.
Thời gian càng kéo dài bọn họ càng hao tổn nhiều tài nguyên, càng dễ mệt mỏi.
Đúng lúc này một âm thanh truyền đến.
“Tam hoàng tử điện hạ ta chuẩn bị xong rồi, có thể dẫn dụ thứ đó vào rồi.”
Đây không phải là tiếng nói bình thường mà là truyền âm.
Cuối cùng cũng kết thúc, nơi quỷ quái thế này bọn họ không muốn vào thêm bất cứ lần nào nữa.
“Được rồi.” Tam hoàng tử nói.
Sau đó hai người trong đội ngũ theo sự hướng dẫn của tam hoàng tử trực tiếp dẫn dụ linh thể kia vào trong huyễn trận.
Khi huyễn trận đóng lại, cả đoàn người không thèm giữ hình tượng nữa mà lăn đùng ra đất nghỉ ngơi, th ở dốc liên tục.
Mệt, quá là mệt.
Chiến đấu với một cường giả toàn đan cảnh, mặc dù đối phương không có não nhưng cũng không thể hạ gục được. Có huy động hết đệ tử hoàng thất Đại Ngụy cũng không có khả năng diệt được thứ này.
“Tam hoàng tử điện hạ, tý nữa chúng ta đưa hắn xuống tầng dưới thật sao?” Một tên đệ tử hoàng thất truyền âm qua.
“Đương nhiên, đã đáp ứng người ta thì phải làm.” Tam hoàng tử cười nói.
Chỉ là trong ánh mắt của hắn hình như không được giống như lời hắn nói.
Lần này cũng mất khoảng 1 tiếng. Cạch một tiếng, huyễn trận trước mặt tam hoàng tử biến mất. Thân ảnh Lâm Tiêu lại lần nữa xuất hiện.
Tất cả mọi người cảm thấy phấn khởi hẳn lên. Tam hoàng tử nhìn Lâm Tiêu lông mày khẽ nhíu lại.
Một trận pháp sư tu vi Tụ Linh cảnh, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác sởn gai ốc.
Đợi tam hoàng tử quan sát cẩn thận lại lần nữa thì cảm giác quỷ dị này đã biến mất.
“Các hạ, nửa cái chìa khoá đâu?” Tam hoàng tử không nghĩ nữa, hỏi thứ mà mình đang mong chờ.
“Chìa khóa ở chỗ ta, nhưng rất xin lỗi tam hoàng tử, ta không thể giao chìa khoá cho ngươi.” Lâm Tiêu nhàn nhạt nói.
Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy bầu không khí xung quanh hai người như đông cứng lại, ánh mắt của mấy đệ tử hoàng thất đã tràn ra sát khí.
Nhờ tên trận pháp sư này mới giải quyết được hai rắc rối lớn. Nhưng bây giờ đã hết giá trị lợi dụng, không ngờ hắn lại không biết điều giao ra chìa khóa.
Hắn tưởng bản thân giết được hai linh thể màu vàng mà đã giỏi sao, tưởng là vô địch thiên hạ chắc?
Không có sự trợ giúp từ bộ giáp linh thạch cực phẩm của tam hoàng tử thì hắn cũng chả làm được gì.
“Các hạ nói vậy là có ý gì?” Tam hoàng tử cười nhạt.
“Ta sợ giao chìa khoá rồi thì đến lúc xuống tầng dưới sẽ không có ta nữa.”
“Cho nên, ta nghĩ ra một cách này, ngươi đưa chìa khoá cho ta, ta mở cửa tầng dưới rồi cùng nhau đi vào, tam hoàng tử thấy thế nào?” Lâm Tiêu thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân.
Lúc trước hắn giao ra nửa chiếc chìa khóa chỉ để nhử cá lớn cắn câu. Còn bây giờ hắn chỉ muốn lưu lại cho bản thân một cơ hội.
Ai mà biết được mộ kiếm Vô Cực này có nhận định người có chìa khoá là người được nhận truyền thừa hay không?
“Ha ha ha, người đứng là một tên nhãi hay nằm mơ. Đưa ngươi chìa khoá? Ngươi nghĩ thế nào?”