Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 160




Tam hoàng tử chớp chớp mắt, có chút quá với sức tưởng tượng.

9 viên? Nhiều thế hả?

Hắn cứ tưởng chỉ cần 3 viên thôi.

Phải biết rằng một viên linh thạch cực phẩm bằng 100 viên linh thạch thượng phẩm, một ngàn viên trung phẩm và 100 ngàn viên hạ phẩm. Vậy 9 chiên cực phẩm bằng với 900 ngàn viên hạ phẩm.

Kể cả hắn là tam hoàng tử thì đây cũng là một con số không hề nhỏ.

“Cần nhiều vậy à?” Tam hoàng tử do dự.

Lâm Tiêu nhìn về xuyên qua huyễn trận hướng về phía hai linh thể màu vàng, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Tam hoàng tử điện hạ, tu vi của ta mới là Tụ Linh cảnh, ngài nghĩ ta dám hố ngài sao?”

“Chín viên mới đủ nhốt một linh thể màu vàng, muốn gi ết chết hắn cần 9 viên nữa.”

Tam hoàng tử ngốc thật đấy, cần 9 viên để giữ linh thể, muốn giết thì lại cần 9 viên nữa. Có nghĩa là, muốn gi ết chết một linh thể thì cần 18 viên linh thạch cực phẩm. Vậy muốn giết hai linh thể thì cần tới 36 viên???

Tính tổng thì là 3600 vạn viên linh thạch hạ phẩm???

Trời ạ!! Mẹ nó, vậy thì tích cóp bao năm của lão tử đi tong một nửa chỉ trong vòng một ngày sao?

Đây……đây…..

Tam hoàng tử do dự. Nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cách vào tầng tiếp theo còn chưa nghĩ ra được. Điểm mấu chốt là phải hạ được hai linh thể màu vàng kia. Giải quyết xong bọn chúng mới có thể vào tầng tiếp theo.

Mà tầng tiếp theo mới có truyền thừa.

Đừng nói là 36 viên linh thạch cực phẩm, kể cả có là 100 viên cũng phải cố. Nghĩ tới đây tam hoàng tử vội gật đầu rồi đưa tay phải ra.

18 viên pha lê long lanh, linh khí nồng đậm bao quanh xuất hiện trên tay hắn.

“Người cứ giết một linh thể màu vàng trước đi.” Tam hoàng tử ruột đau như cắt đưa linh thạch qua.

“Vâng thưa tam hoàng tử điện hạ. Ngay bây giờ ta sẽ mở đường vào huyễn trận, ngài chỉ cần dụ một linh thể màu vàng vào là được.” Lâm Tiêu trầm giọng, sau đó thu linh thạch vào tay.

Tiếp đó hắn phất lá cờ trong tay lên, một con đường không gian mở ra sau lưng tam hoàng tử.

“Được, ta biết rồi.” Tam hoàng tử gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong, chuẩn bị dụ một linh thể màu vàng qua đó.

Cho tới tận bây giờ hắn cũng chả có chút mảy may nghi ngờ đối phương. Có thể thấy hắn cho rằng bản thân là tam hoàng tử còn đối phương chỉ là một kẻ tu vi Tụ Linh cảnh. Với loại người này có cho 8 lá gan cũng chả dám lừa hắn.

Tam hoàng tử đi dụ quái, còn Lâm Tiêu đợi trong huyễn cảnh, ánh mắt sáng như sao nhìn một đống linh thạch cực phẩm.

Hehehe.

Chỗ này là 100 vạn linh thạch hạ phẩm đó.

Không hổ là tam hoàng tử, còn không thèm mặc cả, ra tay thật hào phóng.

Mà trước đó hắn cũng lấy của mấy tên đệ tử hoàng thất rất nhiều đồ, nếu chỉ tính linh thạch thì cũng phải hơn 600 vạn viên hạ phẩm rồi. Bây giờ lại thêm 18 viên cực phẩm này, tính ra cũng hơn 1800 vạn viên linh thạch hạ phẩm.

Chả mấy mà phát tài.

Trong lúc chìm đắm vào việc tính toán linh thạch thì phía ngoài truyền đến tiếng hò hét.

“Các hạ, linh thể màu vàng sắp vào rồi.” Một tên đệ tử hoàng thất nói.

Chắc là tam hoàng tử đã nói chuyện dụ linh thể với những người khác. Lâm Tiêu vội vàng thu đồ vào trong nhẫn trữ vật sau đó phất cờ lên.

Lúc cửa huyễn cảnh mở ra một chiếc bóng màu vàng bay vào trong huyễn cảnh.

“Các ngươi mau đi ra, ta phải vận chuyện trận pháp để giết hắn.” Lâm Tiêu hét lớn.

“Vâng!” Các đệ tử hoàng thất sau khi dẫn dụ quái vật thì mau chóng rời khỏi huyễn trận.

Lâm Tiêu vẫy cờ một cái huyễn trận đóng lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Bây giờ tình hình bên trong thế nào chỉ có mình hắn biết được, người phía ngoài không thể nhìn thấy gì.

Lâm Tiêu huy động trường kiếm trong tay, ánh mắt long lanh nhìn linh thể màu vàng.

“Chiến nào!” hắn lẩm bẩm.