Vạn Cổ Ma Thần

Chương 97: Giết sạch các ngươi




Băng phong quét đến, mang theo vô số băng nhận cắt nát thời không xoay tròn, đem Băng Lãnh Sương bọc vào trong, lúc này Băng Lãnh Sương giống như trở thành một con nhím khổng lồ, cả người là gai, có thể khiến vạn vật kinh sợ không dám tới gần.

“Xuy, xuy, xuy…” Lúc này, mỗi đạo băng nhận lướt ra mọi thứ, sắc bén vô cùng, đem mọi thứ đều cắt hết, từng mảnh không gian bị băng nhận cắt đứt, lưu lại vết nứt dài trên bầu trời. Dưới băng nhân, mọi thứ tựa hồ đều bị cắt đứt như vậy.

Băng Lãnh Sương ở bên trong băng nhận đáng sợ, nhưng lại không dám sơ suất, Bích Ngọc Kiếm vội vàng chém ngược lên.

“Tranh —” một tiếng ngân dài, Thần Kiếm ra khỏi vỏ, trời đất lập tức tối sầm xuống, vạn đạo kiếm khí dâng trào mà lên, sắc bén vô cùng, kiếm khí vượt qua vạn giới mà tới, lại như Tinh Hà ngược dòng đi lên, một đạo hàn quang chói mắt nhanh chóng chém nát vạn pháp mà lên, muốn chém Trần Lăng ra vạn mảnh.

- Hừ!

Một tiếng hừ từ trời vọng xuống, một tiếng hừ vừa ra như trời xanh gào thét, không gian xung quanh lập tức run lên, ngay sau đó, thấy được quang mang trào ra, uy áp của ngàn vạn thần sơn đánh xuống, bá đạo vô cùng.

“Phanh —” Một bàn chân to lớn ẩn chứa vô tận uy áp đánh xuống, trời đất run rẩy, vạn đạo chấn động, khí tức khổng lồ tràn ngập thiên địa, chỉ trong nháy mắt, khí tức bao trùm bầu trời vào trong, thiên địa cũng ngừng trệ xuống.

Khi bàn chân này dẫm xuống, trong nháy mắt vượt qua thời không, đem mọi thứ bên dưới chân dẫm nát, tựa như có thể đem thế giới dẫm nát đồng dạng, khiến người khác sợ hãi.

“Oanh —” Một tiếng vang lớn, bàn chân dẫm xuống, kiếm khí chém lên, hai lực lượng mạnh mẽ như đem Vũ Huyền Địa Lục xé nát, Thiên Địa trong lúc này đã tối sầm xuống, không chút ánh sáng, có cũng chỉ là hai đạo quang mang cùng kiếm khí đang va chạm nhau, liền sau đó, từng trận cuồng phong sắc bén nổi lên, đem đại địa lưu lại vô số vết chém.

“Phanh, phanh, phanh…” vô số thanh âm va chạm vang lên, bầu trời đã bị chém đến mờ ảo, giống như lúc này không phải là bầu trời, mà là một vách tường bị chém lưu lại ngàn vạn vết bên trên, khi mỗi thanh âm này vang lên, bầu trời lóe lên từng đạo quang mang.

“Phanh —” Một tiếng, bỗng thấy không gian vỡ nát, một đạo quang mang từ trời đánh xuống, pháp tắc vỡ tan, đại đạo đánh diệt, một tòa thần sơn từ bên trên đánh đến, chấn hết kiếm khí, đánh tan băng nhận, đánh lên người Băng Lãnh Sương.

- Aaa!

Băng Lãnh Sương cắn răng không muốn kêu, nhưng cơn đau khiến nàng không chịu được, sau khi bị đánh lên người, ngay lập tức đánh lên đại địa, chấn run đại địa.

Xương cốt bị đánh đến gãy từng cái, cả người trước bị không gian phong bạo đánh bị thương nặng, lúc này lại bị đám người Trần gia liên thủ đánh, làm sao có thể chịu được, nàng bây giờ đã không còn bao nhiêu sức lực, ngoài có thể thở ra thì thực không động đậy được.

Quản chi là nàng có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng thương thế quá nặng, có thể chống đỡ đám người Trần gia liên thủ một lượt đã xem như ghê gớm rồi, nếu đổi người khác, có khi một quyền một chưởng đã đem kẻ đó giết chết.

Lúc này, nàng hình như không để ý đến vết thương khủng khiếp này, hai mắt nàng vẫn đỏ ngầu, không khác gì lúc ở trong Vạn Ma Động bao nhiêu, nàng vẫn đằng đằng sát khí nhìn lên bầu trời.

Đám người Trần gia thấy nàng đã không còn động đậy được, liền nhìn nhau cười nhạt, dám tại Trần gia làm loạn thì phải nhận lấy hậu quả, đây chính là hậu quả.

Bọn hắn trước không ra tay vì Tứ trưởng lão Trần Tế, khi đó cũng chính là vì bọn hắn vì lo lắng nữ tử này sẽ có thế lực lớn nào làm hậu thuẫn, nhưng sau đó bọn hắn lại có suy nghĩ khác, chính vì mảnh vỡ kia mà bọn hắn quyết định không thể để tin tức này truyền ra ngoài, nữ tử này đã biết tin này, thì cũng không thể thả được.

Trần Quý Tân lúc này nói:

- Trước tiên nhốt nàng ta lại đi, đừng để nàng trốn thoát.

Trần Phúc nghi hoặc, nói:

- Tại sao còn nhốt nàng, nàng ta dám gây chuyện ở Trần gia, không hành hạ nàng ta đã nhân từ, còn không thể giết sao?

Hắn đúng là có chút khó hiểu, nữ nhân điên này đem Trần gia làm gà bay chó chạy, lại khiến Trần gia thiếu chút nữa là chọc vào Tứ Tượng Môn. Vậy mà lúc này, gia chủ lại không cho giết nàng, làm sao bọn hắn có thể chịu được.

Đám trưởng lão khác cũng có suy nghĩ vậy, nhưng Trần Quý Tân lại nghiêm mặt nói:

- Nữ tử này là một thiên tài, chỉ mới chút tuổi ấy đã là Thánh Nhân, hơn nữa hình như có thiên phú về sửa chữa bảo vật, nếu nói nàng ta là tàn tu, các ngươi tin không? Chắc chắn là không tin. Một thiên tài như vậy, thiên phú như vậy, dù đặt ở đâu cũng có thế lực thèm thuồng, nếu như nói nàng ta không có thế lực phía sau, chỉ sợ một đứa nhóc cũng không tin.

Gã nhìn đám trưởng lão, nói:

- Phải biết, mặc dù Trần gia chúng ta là một trong Tứ Đại Gia Tộc, nhưng không có nghĩa là sẽ mạnh hơn các thế lực, gia tộc khác không nằm trong Tứ Đại Gia Tộc này. Nàng ta không biết là có thế lực gì đằng sau, nhưng chúng ta không nên liều mình đánh cược, lỡ như giết nàng, thế lực kia biết được lại giết tới, chúng ta chỉ giết một mà muốn bồi cả Trần gia, đây không phải là quá lỗ vốn sau.

Bên trong lời nói của gã cũng đầy tính thương nhân như vậy, đến cả giết người hay không cũng bị gã nói thành lợi, hại rồi, nhưng đám người trưởng lão cũng không để ý, mà lại thấy có đạo lý, giết một mà bồi đến cả vài vạn người, đây không phải là quá lỗ sao.

- Được rồi.

Bọn hắn gật đầu. Đương nhiên, bọn hắn cũng có chút suy nghĩ, là một gia tộc thương nhân, mà nữ tử này lại có thiên phú về sửa chữa bảo vật, nếu như không lợi dụng chút thì thật là uổng phí trời, huống chi, đó chỉ là vì Trần gia đòi lại lợi tức, cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì.

Xong tất cả, bọn hắn lại cười cười, nói:

- Haha, nên thu lấy mảnh vỡ rồi, đây chính là lúc Trần gia quật khởi a.

Đây mới là cái bọn hắn để ý nhất, cũng là nguyên nhân xảy ra toàn bộ mọi chuyện này.

Thế nhưng, khi bọn hắn quay người đưa mắt nhìn đến nơi mảnh vỡ kia, lại lộ ra vẻ kinh nghi, cả đám đều như vậy.

Thời điểm này, phía trước mắt bọn hắn, một thiếu nhiên hắc bào ngồi trên một con sư tử đá, đang nhấm nháp chén trà trong tay, khi thấy đám người này biểu lộ như vậy, liền nhàn nhạt nói:

- Sao vậy, ta không phải là ma quỷ, không cần phải kinh ngạc như vậy chứ.

Thiếu nhiên bình thản nói, dù đang đối mặt với đám người trưởng lão, gia chủ của Trần gia có thực lực Thánh Nhân đó cũng tùy ý vô cùng.

- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?

Trần Phúc nhíu mày quát, âm thanh ẩn bên trong uy áp Thánh Nhân khủng bố, muốn đem thiếu niên này quát sợ.

Chỉ là, khiến bọn hắn kinh ngạc là, thiếu niên lại không ảnh hưởng chút nào, chỉ cười nhạt nhìn bọn hắn, nói:

- Ha, ta đương nhiên là ở đây rồi, không phải chính các ngươi kêu ta tới đây sao?

Phần bình tĩnh này, khiến đám người bọn hắn có chút kỳ quái, tại sao một kẻ bình thường như thế này lại có thể không bị Thánh uy của bọn hắn ảnh hưởng? Còn có thể bình tĩnh mà đối đáp với bọn hắn như vậy?

Trần Quý Tân lúc này cũng nhớ ra gì đó, chợt nói ra:

- Ngươi chính là Dạ Ảnh? Nói như vậy ngươi chính là kẻ tới để sửa chữa bảo vật kia?

Dạ Ảnh cười nhạt, nói:

- Đúng vậy, chính là đến để sửa chữa bảo vật như trong miệng ngươi nói.

Bọn người trưởng lão cuối cùng cũng biết kẻ này là ai, thở một hơi, thế nhưng lập tức nổi lên ác tâm, phải biết, kẻ này là cùng nữ nhân điên kia đến, vậy không phải là cùng một phe sao, nếu thả hắn về, hắn lại đem chuyện này nói với thế lực sau lưng kia thì sao?

Trần Quý Tân nhíu mày, nói:

- Nếu là thế, tại sao ngươi lại đến đây? Ngươi đến đây làm gì?

Dạ Ảnh nhìn gã, bỗng nổi nụ cười quỷ dị, nói một câu khiến đám người trưởng lão Trần gia này biến sắc:

- Ta tới, đương nhiên là… giết sạch các ngươi rồi!

“Oanh, oanh, oanh…” Ngay sau đó, bỗng thấy sát khí kinh thiên động địa tuôn ra, sát khí vừa ra, trời đã tối càng tối thêm, bầu trời như nổi lên từng cỗ song thần, từng tiếng ầm ầm vang lên, thấy được bầu trời như nứt ra vô số vết nứt, tại sát khí này, thấy được hung thần cầm dạ mâu đem Thiên Địa đánh vụn

Sát khí vừa ra, toàn bộ Thiên Địa trong nháy mắt bị sát khí bao phủ vào trong, trong sát khí này, như thấy được ngàn vạn tinh cầu bị chém rung, Tinh Hà ảm đạm, Nhật Nguyệt vô quang, tựa như sát khí có thể đem Tiên, Thần đồ diệt.

Sát khí vừa ra, Thiên Địa Vô Thần!

Đám người Trần Quý Tân biến sắc, kinh sợ nhìn cảnh này, đây là sát khí thế nào mới mạnh mẽ như vậy, sát khí này, có thể đồ tiên diệt thần thật sao?

Rốt cuộc bọn hắn không nhịn được nữa, đều hít một hơi thật sâu cho an tâm trở lại, lúc này bọn hắn đã biết thiếu niên bình thường bị bọn hắn khinh thường này mới chính là kẻ khủng bố chân chính, trước đó Băng Lãnh Sương bất quá chỉ là một con “hổ con” mà thôi.

Dạ Ảnh lúc này thật sự là không thể dùng đến lực lượng kia, nên so với phàm nhân chỉ mạnh hơn một chút, ngoài da thịt dày một chút thì thật không hơn gì.

Thế nhưng, sát khí của hắn lại là khác, đó chính là từ xương tủy, linh hồn mà ra, đây chính là huyết tảy Thiên Địa mà có sát khí, không bị hạn chế như lực lượng trong người. Đương nhiên, sát khí này, chỉ là một phần rất rất rất nhỏ mà thôi, nhưng thế cũng đủ dọa chết mấy kẻ này.