Vạn Cổ Ma Thần

Chương 92: Chết đi




Xung quanh mọi người đứng xem cũng cảm thấy Băng Lãnh Sương thật không biết điều, Từ Khải Văn đã nêu lên điều kiện vậy mà còn không biết đủ, nếu đổi lại là bọn hắn, chắc chắn bọn hắn sẽ nhanh chóng mà gật đầu, đáng tiếc là không đến lượt bọn hắn.

Hơn nữa là, nữ tử này cũng chỉ là một ngoại nhân, mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không phải người của Trần gia, cho dù nàng ta có đồng ý hay không cũng không liên quan gì đến bọn hắn, thậm chí là khiến bọn hắn ghen ghét, bởi đây dù sao cũng là Trần gia, thế mà hưởng lợi lại là ngoại nhân bên ngoài vào, đây không khiến bọn hắn khó chịu sao?

Sau khi nghe được nữ tử nói ra, liền có người phụ họa:

- Đúng vậy, thật sự là không biết điều, chỉ là một nữ nhân ngu ngốc, cũng muốn ra giá sao...

- Tại trong Trần gia gây chuyện, đúng là không xem Trần gia chúng ta vào mắt mà, nên phế bỏ nàng ta, rồi ném ra ngoài đường đi.

Mọi người càng nói càng hăng, mặt cũng đều bỏ bừng.

“Rẹt —” Ngay lúc này, chợt một tiếng xé gió vang lên, bỗng thấy không khí lạnh xuống, một đạo hàn quang như cầu vồng lóe lên, chém rách không gian mà đến.

Bên trong bóng tối đó, nữ tử thấy mọi người đều đứng ra nói, liền càng thêm không kiêng nể gì, định nói tiếp, đúng lúc đó, trong ánh mắt nàng bỗng lóe lên một đạo hàn quang, ngay lập tức, hai mắt nàng như hiện lên tia máu, một cỗ tuyệt vọng như thủy triều dâng lên, một tiếng hét khàn vang vọng Trần gia:

- Không....

Nhưng là, tiếng hét rất nhanh tắt, chỉ có một tiếng “ầm” vang lên, trong nháy mắt tiếng ầm đó vang lên, mọi người mới kịp phản ứng lại.

Có người phản ứng lại, sau đó lại thấy bên dưới chân mình ươn ướt, chỉ mới cuối đầu nhìn xuống, gã liền như gặp phải thứ gì đáng sợ, hét một tiếng kinh hãi:

- Aa! Trần Nhung, Trần Nhung chết rồi...

- Cái gì!

-...!

Nhất thời, mọi người liền bạo phát ra tiếng kinh hô, bọn hắn không phải sợ nhìn thấy người chết, bọn hắn ai mà chưa giết người, chưa thấy qua người chết, thậm chí là càng nhiều người chết, nhưng mà là không ai nghĩ tới sẽ thấy nữ tử tên Trần Nhung này chết. Bởi vì nơi này là Trần gia, lại có vô số người như bọn hắn đứng đó, càng có các trưởng lão, gia chủ ở đó, bọn hắn không tin được nữ tử điên kia vậy mà không nể nang gì, tùy tiện giết người như thế.

Từ Khải Văn thì cũng thấy bất ngờ, nhưng lại cười nhạt đứng xem trò hay.

Đám người trưởng lão, cùng Trần Quý Tân ở một bên nhìn thấy hết thảy, cũng thấy được Băng Lãnh Sương ra tay giết người, nhưng bọn hắn không ngăn cản, chỉ lạnh nhạt nói:

- Ngu xuẩn.

Bọn hắn vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là tuyệt tình, nhưng nếu ai ở bên trong gia tộc, thế gia nào thì cũng sẽ có một phần suy nghĩ như vậy.

Đối với bọn hắn, lợi ích của gia tộc là trên hết, mà nữ nhân ngu xuẩn kia đã muốn chết thì bọn hắn cũng không quản, dù sao đó cũng chỉ là một tộc nhân bé nhỏ trong đại gia tộc như bọn hắn mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Theo như bọn hắn, nếu như gia tộc mà rơi vào tay những kẻ ngu xuẩn thế này cũng chỉ là tuyệt diệt, đưa gia tộc vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Đương nhiên, bọn hắn tuy là lãnh đạm, tuyệt tình đối với sự sống chết của nữ tử đó, mặc dù bọn hắn không ra tay ngăn cản, nhưng mà cũng không khỏi tức giận khi Băng Lãnh Sương dám ra tay giết người của Trần gia tại trước mặt bọn hắn, đây không khác nào không xem Trần gia vào mắt?

- Ngươi dám giết người!

Tứ trưởng lão Trần Tế lạnh quát một tiếng.

Băng Lãnh Sương nghiên đầu nhìn gã, mặt không đổi sắc, chỉ lạnh nhạt nói:

- Quá ồn ào! Ta chỉ mới giết một người, ngươi gào cái gì.

- Ngươi... đáng giận! Đồ tiện nhân không biết lớn nhỏ, đừng tưởng được Từ Khải Văn xem trọng, liền tưởng mình hơn người. Sao không xem lại mình là ai, ngươi bất quá cũng chỉ là một con tiện nhân mà thôi.

Trần Tế phẫn nộ, cười lạnh nói ra.

Băng Lãnh Sương cũng không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn đến lão, trong tay nàng một thanh trường kiếm, màu như ngọc bích, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra khiến hư không nhẹ run lên, chậm rãi hướng đến phía Trần Tế mà chỉ.

Tất cả mọi người lúc này cũng im lặng, khi thấy Băng Lãnh Sương chỉ kiếm về phía tứ trưởng lão, bọn hắn liền há mồn thật to.

Đây, con mẹ nó đúng là khiêu khích.

Trần trụi khiêu khích.

Vô cùng bị xem thường.

Cái này khiến bọn hắn vô cùng tức giận, liền tứ trưởng lão Trần Tế trước đó đã như núi lửa sắp phun thì lúc này cũng bạo phát, cả khí tức Thánh Nhân sơ kỳ liền điên cuồng khoáy đảo thời không, lực lượng mãnh liệt trào dâng đi ra, khiến trời đất vang lên ầm ầm như muốn vỡ vụn.

- Đồ tiện nhân đáng chết!

Hắn hét một tiếng lớn, cả không khí như bị tiếng hét này chấn nổ.

“Oanh —” một tiếng vang lên, chỉ gặp một cỗ cuồng bạo khí tức cuồng phúng mà ra, không gian chấn động kinh khủng, trên bầu trời đêm đen, từng khỏa tinh cầu chấn đụng như muốn rơi xuống, liền sau đó thấy được bóng người của Trần Tế như trở nên to lớn hơn hẳn.

Cánh tay của hắn to gấp vài lần trước, bên trong cánh tay này ẩn chứa lực lượng kinh người.

- Chết đi!

“Ầm —” Trần Tế hét một tiếng rống giận, hư ảnh lướt đến, một cỗ uy áp phủ xuống Trần gia, ngay sau đó, bỗng thấy một bàn tay khổng lồ như vượt qua hư không, siêu thoát thời gian mà đánh tới Băng Lãnh Sương, cả không gian như bị đánh nát, một tiếng vang vọng trời đất.

Đám người đứng ngoài vội vàng chạy đi, không dám đứng gần Băng Lãnh Sương cùng Trần Tế, sợ sẽ gặp tai ương.

Băng Lãnh Sương đối mặt với bàn tay đánh tới kia lại không chút nhíu mày, chỉ đưa kiếm chém xuống một đường.

“Keng —” một tiếng kiếm minh vang vọng trời đất, ngay lúc này, kiếm quang phóng lên, trong nháy mắt này như thấy được không gian bị chém rách một đường dài, vô số Tinh Thần trên bầu trời vỡ vụn, một kiếm tựa như diệt thần đồ phật, chấn động lòng người.

Nhìn một kiếm này ra, không ai không vì đó mà hãi nhiên kinh ngạc.

Trần Tế cũng ngạc nhiên không kém, sắc mặt rất nhanh thì biến đổi, hét một tiếng, bàn tay ẩn chứa lực lượng bá tuyệt liền đánh lên kiếm quang.

“Ầm ầm —” Từng tiếng nổ vang, cả trời đất như bị cuồng phong xé rách, vạn đạo pháp tắc như bị đánh diệt, cả không gian bị vặn đến mức thấy được bằng mắt thường.

Cả đại địa như bị lật ngược mà lên, những người thực lực thấp liền ngã bệch trên mặt đất, hoảng sợ mà nhìn đến bên trong trung tâm cuồng phong. Cả ngàn vạn dặm đại địa tựa như trở thành một tấm thảm bị kiếm quang cùng bàn tay kia đánh nát, vô số vết nứt hiện ra.

- Lực lượng thật kinh người...

Nhị trưởng lão Trần Phúc nói.

- Không ngờ tới, nữ tử này vậy lực lượng mạnh mẽ như vậy, ta nhìn, chỉ sợ không kém hơn Thánh Nhân trung kỳ chút nào, Trần Tế lại chỉ mới đột phá không lâu, chỉ sợ khó mà thắng được nàng. Đương nhiên, nếu như hắn dùng bảo vật có khi lại khác.

Trần Quý Tân híp mắt nói ra.

Lúc này, Băng Lãnh Sương cùng Trần Tế lại hiện ra trước mặt mọi người.

Trần Tế thối lui vài bước, khóe miệng còn lưu lại một tia máu, hắn nhìn đến Băng Lãnh Sương đầy phẫn nộ, không để ý đến mọi người đang kinh ngạc ở dưới, hắn gào thét, lại đánh tới.

Cánh tay to lớn bắt đầu phồng lên, liền sau đó, một cỗ lực lượng kinh khủng lần nữa phóng ra, trong nháy mắt này, mọi thứ bị nghiền vụn dưới cánh tay, giống như cánh tay này có thể đem bầu trời dấm vỡ, hái xuống Tinh Thần, Nhật Nguyệt đồng dạng.

“Ầm —” một tiếng vang lớn, cánh tay Trần Tế như hóa thành một cái Tinh Trụ, đem mọi thứ xoắn diệt, đâm thủng Thương Khung, như cuồng long đánh đến Băng Lãnh Sương.

Một quyền như phá vỡ hết thảy vạn đạo, vạn pháp, mạnh mẽ tuyệt luân.

Băng Lãnh Sương cũng không chậm chạp, nàng đạp không phóng thẳng lên trời, người nàng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, hàn khí lạnh đến thấu xương bắt đầu tản ra, trên Bích Ngọc Kiếm, một lớp lam quang nhàn nhạt nhảy múa, chỉ là dưới lam quang nhảy múa, cả không gian ở đó như đông cứng lại trong nháy mắt.

“Xuy —” một đạo kiếm khí như lưu tinh phóng ra, kiếm khí này tựa như là tinh thần vẫn lạc, tựa như là tinh cầu rơi rụng, một đạo quang mang quét ngang mà ra, liền cắt vụn thời không, chém vạn vật ra làm hai.

Một đạo kiếm khí từ trên trời chém xuống, giống như hùng ưng sải cánh, một đạo quang mang sáng chói rạch không mà xuống.

“Oanh, oanh, oanh...” trùng trùng điệp điệp tiếng oanh tạc vang lên, trời đất cũng chấn động mạnh mẽ, thời không bị xé rách không thương tiếc, trong nháy mắt này, bầu trời như xuất hiện ra vô tận lỗ đen, không khí bị hút vào trong một cách điên cuồng.

“Oanh —” từ trong vô số lỗ đen đó, bỗng thấy bầu trời đêm bỗng lóe lên một đạo ánh sáng rực rỡ, ngay sau đó, chợt thấy bốn phía hiện ra vô số hư ảnh quyền mang, mỗi đạo hư ảnh quyền mang như ma quỷ, ẩn hiện bất định, ngay sau đó, đột nhiên từng cái hư ảnh cùng một chỗ hợp nhất lại.

Nhìn cảnh này, đám Trần Quý Tân nói ra:

- Hắn dùng đến Thiên Ảnh Thủ rồi.

Tại lúc này, một đạo quyền mang khổng lồ treo tại đỉnh đầu mọi người, khí tức lưu chuyển từ trên quyền mang khiến mọi người rung động.

- Chết đi!

Một tiếng quát từ bầu trời truyền ra, ngay sau đó, thấy được quyền mang khổng lồ bỗng nhiên đánh xuống, khi quyền mang đánh xuống thời điểm, cả bầu trời như nứt ra từng vết nứt khủng khiếp, sau đó là từng tiếng “rầm, rầm, rầm...” kịch liệt vang lên, như quyền mang được kéo từ vô tận thương thiên phía trên xuống.