Vạn Cổ Ma Thần

Chương 89: Vô Quang ra - Thiên Địa thành




Một câu nói vừa ra, lập tức đánh động lão nhân. Trước đó nghe Dạ Ảnh nói về Vô Quang, lão cũng muốn nhìn xem một chút, một thứ được xem là vạn đạo cội nguồn, khởi đầu vạn pháp, rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng lão cũng biết dù lão có muốn thì cũng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, không thực tế chút nào. Phải biết một Cổ Nguyên bằng một ngàn Kỷ Nguyên, không biết năm tháng nào mới hết một kỷ nguyên, chứ nói gì đến Cổ Nguyên?

Hơn nữa, chưa nói đến lão có đến được Cổ Nguyên Thời Đại kia không, chỉ riêng với thực lực của lão lúc này thì dù có tới được Cổ Nguyên Thời Đại đó cũng không cách nào thấy được Vô Quang, giống như lão lúc này muốn thấy được Hỗn Độn cũng không được, chứ đừng nói là Vô Quang cách đây cả tận một Cổ Nguyên.

Có một số chuyện bất đắc dĩ thế đấy, dù muốn thế nào cũng không được.

Lão cũng biết vậy, nên cũng không hy vọng gì nhiều. Chỉ là, khi nghe Dạ Ảnh nói như thế, lão nhân dù đã trải qua vô số chuyện, hay tâm cảnh cao hơn nữa cũng không nhịn được mà kích động.

- Thật sự có thể?

Đối với lão nhân lúc này, có thể nhìn thấy vạn đạo nguồn gốc, nhìn xem một thứ đứng đầu cả một Thời Đại thì thật sự là chuyện không có gì tốt hơn.

Ngoài có thể kiến thức sự thần bí của vũ trụ, của Thiên Địa, còn có lợi cho hắn không ít, thậm chí có khi hắn có thể tìm được cánh cửa nhập tiên không chừng a.

Dạ Ảnh cười nhạt, tay vẫn mân mê chén nhỏ trong tay, chợt nói:

- Đi!

Vừa dứt lời, trong cơ thể hắn một sợi hỗn độn bỗng nhiên như sợi chỉ bị rút, mãnh liệt theo ngón tay hắn phóng ra.

“Uỳnh uỳnh...” theo một sợi hỗn độn đi ra, cả không gian lập tức bạo phát chấn động, xung quanh đại sơn vạn dặm, mây đen bắt đầu hình thành, cả thời không như bị vặn vẹo đáng sợ, bắt đầu trở nên sụp đổ, từng cái hắc động bắt đầu điên cuồng thôn phệ hết thảy xung quanh mọi thứ.

Hỗn độn chi khí hoành không xuất thế, toàn bộ mọi thứ như bắt đầu run rẩy, tựa như đang đối mặt với đế vương, một chút ý chí phản khàng cũng không có, yếu ớt vô cùng. Ở thời khắc này, quản chi hỗn độn chỉ là một sợi bé nhỏ, nhưng khí nó vừa đi ra, toàn bộ vạn vật trong lúc này trở nên ảm đạm vạn phần.

Hỗn độn tại đầu ngón tay Dạ Ảnh mà ra, liền khí tức hỗn độn bao trùm cả thiên địa, một cỗ mờ mịt phủ lên vạn đạo, dù là lão nhân đứng đó cũng không nhịn được mà hít một hơi mạnh, lão dù sao cũng là thực lực siêu tuyệt, nhãn lực không tầm thường, tự nhiên có thể nhìn ra thứ bọc trên đầu ngón tay Dạ Ảnh là thứ gì.

Cũng là từ lúc một sợi hỗn độn này ra, lão bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực tự nhiên có gì đó ép lên, xung quanh không gian như bắt đầu sụp đổ, khiến lão hít thở không thông.

Đúng lúc này, Dạ Ảnh ánh mắt chợt lóe lên vô thượng đại đạo, sợi hỗn độn bỗng chấn động, tại một tiếng “oanh” vang lên, sợi hỗn độn chợt từ vết nứt của chén nhỏ mà đi vào.

Liền trong chớp mắt này, cả thời không như ngừng lại!

“Oanh, oanh, oanh...” Bỗng lúc này từng tiếng nổ lớn vang vọng trời đất, mỗi âm thanh như thiên lôi đánh xuống, từng tiếng kinh thiên động địa vang lên tận vạn giới.

Tại từng tiếng nổ vang lên này, chỉ gặp chén nhỏ trong tay Dạ Ảnh bỗng phóng ra vô tận ánh sáng, sáng chói vô cùng, chiếu rọi vạn giới, tựa như có vô số đạo thiểm điểm xẹt trời giáng xuống.

Trong chớp mắt này, cả hang động trở nên mù mờ, dưới ánh sáng như vô cùng vô tận mạnh mẽ chiếu rọi, toàn bộ Thiên Địa, Nhật Nguyệt treo trên trời, hay vô số Tinh Hà lấp lánh đều trở nên phai mờ, ảm đạm không chịu nổi.

“Ông ông —” Vô số thanh âm vang lên, tại lúc này, dưới ánh sáng vô tận chiếu rọi ra, mọi thứ xung quanh như bị bao phủ bên trong, ngay sau đó liền thấy được từng trận sóng lớn phun trào ập đến, sóng lớn phóng tận lên trời, từng tiếng gào thét khủng bố, chấn động Tam Thiên.

Thời điểm này, Dạ Ảnh hai mắt đang nhắm chặt chợt mở ra, bàn tay bỗng nắm lại. Lão nhân tâm thần chấn động không thôi, ở dưới từng tiếng vang lên này, màng nhĩ của lão như bị đâm thủng.

Chỉ là còn đang lúc lão kinh ngạc, từng tiếng “xuy, xuy...” vang lên thật lớn, ngay lúc này, tại vô tận ánh sáng chiếu rọi tựa như sóng lớn gào thét, bỗng thấy có vô số tinh quang chớp lóe mà hiện, liền trong nháy mắt thấy được vô số khỏa tinh thần, nhật nguyệt vọt qua, từng sợi tinh quang như phủ kín cả thiên địa.

Ngay sau đó, bỗng nghe “ầm” một tiếng như hải lãng đánh tới, toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt vụt tắt, toàn bộ mọi thứ lập tức trở nên đen tối, thiên địa tối đen như mực, không chút ánh sáng.

Hắc ám phủ xuống, dưới hắc ám mọi thứ như bị thôn phệ hết thảy, không có chút nào ánh sáng dư thừa chiếu rọi ra.

Hắc ám đột ngột bao trùm xuống, lão nhân như bị kích phát ra bản năng nguyên thủy nhất, sợ hãi không ngừng. Cho dù lão có mạnh mẽ thế nào, nhưng khi đứng tước hắc ám vô tận này, nội tâm không khỏi sinh ra hoảng sợ. Đây không phải là lão yếu đuối, mà đây là một loại bản năng.

Chỉ là dần dần, lão nhân cũng ổn định lại tâm thần, nổi sợ hãi cũng bị ép xuống tận đáy lòng.

- Đây là...

Lão nhân đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng mãi không thấy được gì, tựa hồ lúc này lão không còn ở trong hang động nữa, mà là ở một thế giới khác, thậm chí là một Thiên Địa khác.

- Sắp đến rồi!

Giọng nói Dạ Ảnh lại lần nữa vang lên, hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn đến giữa hắc ám, tại nơi đó là một mảnh hắc ám vô tận, nơi đó có một lốc xoáy, tựa như thái cực xoay chiều, lại như âm dương bát quái, từng cái đồ án quái lạ đang không ngừng điên cuồng xoay tròn.

Nhìn lốc xoáy này, Dạ Ảnh cười nhạt hai tiếng, đây là Cổ Nguyên Thời Đại kết thúc, bắt đầu Cổ Nguyền Thời Đại khác trôi qua. Thật ra trước đó Dạ Ảnh dùng hỗn độn kích phát sợi Vô Quang còn lại, cuối cùng mô phỏng ra nó, thời gian cũng trôi được trôi qua nhanh chóng, Hỗn Độn thời đại bắt đầu tới tàn kết, Vô Quang thời đại theo đó mà bắt đầu sơ khai.

Nghe được lời nói Dạ Ảnh, lão nhân cũng phóng mắt mà nhìn, ánh mắt lão hiện ra vô tận cổ văn, từng đạo cổ văn ẩn chứa thiên địa đại đạo, mỗi đại đạo như có thể đâm xuyên thiên địa, nhìn xuyên vạn đạo, không gì có thể ngăn cản.

Chợt ngay tại lúc này đây...

“Răng rắc, răng rắc...” từng âm thanh vang lên, chỉ thấy trung tâm hắc ám, hắc ám lốc xoáy bỗng vang lên từng tiếng vỡ nát, âm thanh lớn dần, nhanh dần, giống như trống đánh liên hồi, liên miên không dứt.

Lão nhân hai mắt khóa chặt tại nơi này, nhìn thấy hắc ám lốc xoáy bỗng nổ tung, một tiếng như vạn trượng lôi đình đánh xuống trước mắt, âm thanh như bổ đôi đại địa ra.

Theo thanh âm dứt hẳn, lão nhân hai mắt phóng lớn, nhìn tới nơi hắc ám lốc xoáy dần vỡ tan ra, ngay sau đó, bỗng lão thấy tại nơi đó, có một đạo nho nhỏ quang hoa gần như trong suốt.

Nhìn quang hoa kia, bỗng lão nhân chấn kinh, lẩm bẩm:

- Đây, chẳng lẽ là Vô Quang...

Đạo nho nhỏ quang hoa này lẳng lặng tại giữa hắc ám mà lơ lững, chỉ là dần dần, bỗng thấy quang hoa bỗng chậm rãi rơi xuống.

Quang hoa như một giọt nước, chậm rãi rơi xuống!

“Tách...” một tiếng vang lên, âm thanh rất khẽ, giống như tiếng giọt nướt rơi lên sân, không ai chú ý.

Tại trong hắc ám bao la đó, khi giọt nước quang hoa này rơi xuống, hắc ám đột nhiên mờ dần, dần dần tiêu tan, lập tức một đạo ánh sáng nhàn nhạt hiện ra, ánh sáng này trong suốt, chỉ hiện lên nhàn nhạt một đạo ánh sáng mờ nhạt đến không cách nào nhìn được.

Khi nhìn quang hoa rơi xuống, hắc ám lập tức tiêu tan, tựa như bị quang hoa cắn nuốt biến mất, lão nhân cũng ý thức được đây chắc chắn là Vô Quang mà Dạ Ảnh nói trước đó, bởi chỉ có thứ khỏi đầu vạn đạo như vậy, mới có thể xua tan hắc ám, một loại bản nguyên nhất của vũ trụ một cách triệt để như vậy.

Đây rõ ràng là xóa bỏ bản nguyên của thời đại cũ, hình thành nên thời đại mới, thiên địa mới a.

Đúng lúc này, bỗng dưng thấy tại giữa trung tâm, quang hoa sau khi rơi xuống, bỗng dưng vang lên từng tiếng “oanh, oanh, oanh...”, ngay tại quang hoa, chợt thấy có vô số sương mù mờ ảo phun ra, phủ kín thiên địa vào bên trong.

Từ quang hoa, đến sương mù mờ ảo, tất cả đều là mờ nhạt bất định, không có màu sắc nhất định, có thể coi là trong suốt đến mức có thể nhìn rõ thứ ở sau chúng.

Lão nhân nhìn thấy phía trong sương mù trong suốt kia, ở trong đó, một dải ngân hà ẩn chứa vô tận tinh quang đang không ngừng tự hình thành, ở trong dải ngân hà này, từng lốc xoáy đủ màu sắc bắt đầu nối tiếp nhau xoay tròn.

“Ầm, ầm...!! ” Cũng tại từng lốc xoáy xoay tròn này, vô số tiếng nổ lớn vang lên, mỗi lốc xoáy vì xoay tròn va chạm vào nhau, khiến nơi đó sinh ra từng trận nổ lớn, dưới mỗi trận nổ này chính là vũ trụ run rẩy, thiên địa bị vỡ nát, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống.

Nếu như bị trận nổ này chạm vào người, cho dù là Tiên Đế cũng không nhịn được mà trọng thương, thậm chí là chết.

Lão nhân nhìn mọi thứ trước mắt, cảm thấy như mộng, đây là lần đầu lão nhìn thấy cảnh tượng vô cùng khoa trương này.

Chợt, trước mắt lão bỗng nhiên trở nên đen tối, không thấy được gì, xung quanh cũng không nghe thấy được gì.

...