Hang động này chỉ là phổ thông hang động không thể nào phổ thông hơn, ở đây không có nuốt ra phun vào tiên khí, không có thần quang chiếu rọi, cũng không có như trong tưởng tượng khí tức vô địch như vậy, nếu có thì cũng chỉ là khói bụi mờ mịt, nơi này thật sự là rác rưởi so với bên ngoài đại sơn.
Trong hang động này chỉ có một tảng đá lớn, bên trên là một lão nhân đang ngồi ở đó, tay cầm lấy một cái chén sứ nhỏ sứt mẻ đang mân mê bên trên đó, lão nhân tập trung vô cùng.
Lão nhân già nua, hai mắt đục ngầu, áo bào vải trên người cũng bạc màu, lão nhân không có khí tức tản ra, sinh cơ mỏng manh yếu ớt, tựa hồ người sắp chết, không khác nào lão nhân bình thường.
Khi Dạ Ảnh bước vào, lão nhân ánh mắt bỗng rời đi, hướng đến Dạ Ảnh nhìn lại, ngay lúc này, khi ánh mắt lão nhìn tới Dạ Ảnh, tựa như có vô số đạo quang chớp lóe, ẩn hiện xuyên thấu mà tới, đạo quang có thể xuyên thủng trời đất, lại có thể rọi sáng thế gian đồng dạng, trong nhất thời, cả người Dạ Ảnh như phủ trong đạo quang.
Đôi mắt thâm thúy tựa như ẩn chứa ba ngàn đại đạo bên trong, một đôi mắt này như có thể diễn hóa ra Tam Thiên Thế Giới, tựa như một vị Chí Tôn vô thượng nhìn tới, không có tản ra khí tức, nhưng uy áp cực hạn ép xuống, đủ khiến Thánh Đế run rẩy quỳ rạp xuống, vô lực phản kháng.
Dạ Ảnh bình thản đi đến, không quản là lão nhân ánh mắt có thể khiến Thánh Đế run rẩy, hắn vẫn cứ tự tại mười phần, tùy ý đặt mông ngồi lên mặt đất bên dưới.
Lão nhân cũng thu hồi lại ánh mắt, nhìn Dạ Ảnh thật sâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, hít một hơi sâu, nói ra:
- Kỳ quái...
Lão nhân không khỏi lẩm bẩm, lão trước đó quan sát đến Dạ Ảnh, quan sát hắn cốt căn, muốn nhìn hắn một chút thiên mệnh, nhưng là quản chi lão nhân cường đại tiếp cận Tiên cảnh, vẫn không cách nào nhìn ra được.
Phải biết, lão thực lực đã gần tiếp cận Tiên cảnh trong truyền thuyết, cùng với đại đạo lão tu luyện, muốn nhìn xem một người cốt căn, thiên mệnh dù có chút sơ sài, mơ hồ, nhưng không phải không được, trừ phi người này thực lực vượt qua lão, nếu không lão phải biết được một hai.
Thế nhưng khi quan sát Dạ Ảnh, lão lại không thấy được gì, bên trong là một tầng sương mù mờ mịt, che đậy lại suy tính của lão, khiến lão không thấy được gì.
Tại Vũ Huyền Đại Lục này, lão cũng coi như là đỉnh phong rồi, muốn tìm ra một người có thực lực hơn lão thì chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay cũng tính ra được, mà những kẻ đó cũng là lão bất tử vạn năm, nằm chờ đợi thời cơ đến, nhập đạo thành tiên a!
Với lại những lão bất tử đó cũng không thể nào che dấu được lão, ít nhất về thực lực, khó mà nội liễm đến mức lão nhìn không ra.
Cho nên lão mới cảm thấy kỳ quái khi không nhìn thấy được Dạ Ảnh, người thiếu niên nhìn qua tầm thường này.
Ngồi dưới mặt đất, Dạ Ảnh nhàn nhạt nhìn tới cái chén sứ nứt kia, nở nụ cười nói ra:
- Đồ tốt!
Dạ Ảnh món đồ gì chưa thấy qua, trong người hắn còn có một kiện Thiên Thần Bảo Vật đấy, cho nên những thứ có thể lọt vào mắt hắn rất ít. Cái chén sứ nứt này được hắn khen, chắc chắn là vô cùng tốt, là một kiện đồ vật không tầm thường.
Lão nhân nghe thấy vậy, cũng chậm rãi nói ra:
- Tiểu tử ngươi biết nó?
Dạ Ảnh mỉm cười, nói:
- Không biết.
- Haha, ngươi không biết nó là thứ gì, tại sao còn khen nó là đồ tốt, đây bất quá chỉ là một cái chén cổ mà thôi...
Lão nhân cảm thấy khá thú vị, nói.
- Cái chén đúng là chén cổ, so với những chén khác đúng là tạm được, nhưng muốn coi là đồ tốt thật sự thì lại kém quá xa...
- Bất quá, thứ tại trong cái chén này, đó mới chính là đồ tốt.
Dạ Ảnh cười cười, cái chén sứt mẻ này, nhìn qua đúng là giống đồ cổ, một dạng bình thường cổ xưa, nhưng không ai nghĩ tới là, đồ tốt thật sự nằm tại thứ làm nên nó.
- Ý ngươi là thứ làm nên nó? Thế không phải quá đương nhiên sao, thứ tốt đương nhiên là thứ làm ra nó rồi, nếu như không có vật liệu, thì làm sao làm được ra nó?
Lão nhân nói.
- Nếu là những cái chén khác, đương nhiên là đúng như vậy. Nhưng, cái chén này lại khác a, nó vốn dĩ đã được tạo ra rồi, nhưng lại được một thứ khác càng tốt hơn bỏ vào trong.
Dạ Ảnh cười nhạt nói.
- A, nói vậy là ngươi biết cái gì bỏ vào trong cái chén này?
Lão nhân lóe lên một tia kinh ngạc cùng nghi hoặc nói.
Cái chén này là tổ tiên truyền xuống, đã qua mấy vạn năm, cái chén này y nguyên được truyền thừa xuống, mặc dù trải qua mấy vạn năm như vậy, nhưng chén cổ y nguyên có thể chịu đựng được, như thế liền biết cái chén này tốt như thế nào.
Bất quá, dù biết chén này là một kiện đồ tốt, nhưng không ai biết là chén này tốt ở chỗ nào, nếu như lão nhân không phải là người được chọn để cất giữ chén này, chỉ sợ lão cũng không biết cái chén này tốt ở chỗ nào a, còn về việc thứ bỏ vào trong cái chén này, lão ngược lại không biết.
- Thứ bên trong chén này, chính là Vô Quang!
Dạ Ảnh cười nhạt nói, hắn không xa lạ gì với thứ đồ tốt kia, bởi hắn cũng từng gặp qua nó rồi, chỉ có điều đáng tiếc là, tại thời điềm này mà nói thì thứ kia đã bị Thiên Địa phá diệt hết rồi. Cổ Nguyên Thời Đại đổi thì bản nguyên vũ trụ cũng đổi, dẫn đến Vô Quang cũng bị đổi luôn.
Lão nhân kinh ngạc, lão đây là lần đầu nghe nói còn có cái gọi là Vô Quang, dù người thủ hộ chén này trước kia cũng không có nói gì đến Vô Quang, nay lại nghe được từ một thiếu niên kỳ quái, lão cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Vô Quang là thứ gì?
Lão nghi hoặc nói, lão không tin có cái gì là Vô Quang, ai biết được tiểu tử này có mơ mộng nói bậy hay không a.
Dạ Ảnh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xa xôi, nhìn ra bên ngoài hang động, từ từ nói ra:
- Tại Thiên Địa này, có vô số người tự cho là ta đây cái gì cũng biết, đáng tiếc chỉ ếch ngồi đấy giếng, thứ bọn hắn nhìn được chỉ là một góc của đại dương mênh mông, một góc của bầu trời rộng lớn mà thôi.
Lão nhân nghe vậy có chút sững sờ, cảm giác vô cùng ảo diệu, nghe được Dạ Ảnh nói, lão lại cảm thấy một sự cảm khái bên trong lời nói của hắn, cùng với một sự phẫn nộ khó phát hiện bên trong.
Tại khí Dạ Ảnh nói về Thiên Địa thời điểm, khí chất trên người khác hẳn trước đó, lão cũng cảm thấy một cỗ áp lực từ đó, mỗi khi Dạ Ảnh lên tiếng nói, lão giống như một học sinh đang nghe giáo viên giảng bài, vô cùng nghiêm túc.
Lão nhân bất giác nghiêm túc hẳn lên, say sưa lắng nghe Dạ Ảnh nói:
- Về phần ngươi nói, Vô Quang, đó chính là một cái đạo bản nguyên vô cực của Cổ Nguyên đó. Thiên Địa vốn chia ra Ngũ Đại Cổ Nguyên, tại mỗi một Cổ Nguyên Thời Đại sẽ thay đổi bản nguyên vũ trụ, đến khi Cổ Nguyên thứ năm, cũng là Cổ Nguyên Thời Đại cuối cùng hết, lại quay về một vòng tuần hoàn, tiếp tục bắt đầu lại từ Cổ Nguyên Thời Đại đầu tiên, rồi đến Cổ Nguyên Thời Đại cuối cùng, cứ mãi như vậy tiếp tục...
- Trong mỗi Cổ Nguyên Thời Đại liền sẽ có một thứ đứng đầu tất cả, thứ này sinh ra vạn vật, giống như Cổ Nguyên Thời Đại của chúng ta có Hỗn Độn, Hỗn Độn phân ra Âm Dương rồi lại phân ra mọi thứ vậy. Tại Cổ Nguyên Thời Đại kia, Vô Quang chính là nguồn gốc của vạn vật, vạn đạo trong thiên địa thời đó. Tại trong Cổ Nguyên Vô Cực Bảng, Vô Quang chính là đứng tại thứ ba, dưới Hỗn Độn một bậc!
Dạ Ảnh lúc này dừng lại, có lẽ cảm thấy mình nói đã đủ.
Hắn chợt cười khổ, bản thân mình ngược lại tốt, đột nhiên nổi hứng kể về mấy thứ đó làm gì không biết. Bất quá thế cũng tốt, nếu lão nhân này có thể đem lời hắn truyền đến vạn chúng sinh linh thì cũng tốt, sinh linh ngu muội, nên thời đại mới nhanh đến diệt thế, hủy diệt chi lộ.
Lão nhân tại lúc này cũng chấn động, bỗng lão đứng dậy, cung kính một bái, cuối cùng thở dài:
- Thiên địa thần bí vượt xa chúng ta tưởng tượng, ài, đường đi còn dài đây...
Dạ Ảnh lúc này đã trở lại bình thản thoải mái như lúc đầu, hắn nói:
- Tốt rồi, đưa cái chén ta mượn...
Lão nhân nghi hoặc, chỉ là cũng không do dự nhiều, cầm lấy cái chén sứ nứt bên trong tay, đưa qua Dạ Ảnh.
- Không phải ngươi muốn ta đến sửa cho người cái chén này sao, do dự cái gì?
Dạ Ảnh cười cười, tiện tay cầm lấy cái chén sứ nứt, nhìn ngắm một hồi.
Lão nhân gật đầu, lúc đầu đúng là có ý định như vậy, dù sao chén sứ này cũng là bảo vật tô tiên truyền thừa xuống, không thể để nó bị nứt bể như thế được.
Lại nói, cái chén này vốn cũng chỉ được coi là một kiện bảo vật cỡ Tiên bảo mà thôi, vì thời gian mài mòn quá lâu, cùng với tại bên trong cuộc tranh giành, nên nó đã bị nứt một đoạn, lão vốn tìm kiếm người đem chén này sửa lại, nhưng lại không ai sửa được.
Vốn nghĩ muốn đi đến nơi khác tìm xem có ai sửa được không, bất ngờ lại nghe nói có người có thể sửa được bảo vật chỉ bằng sờ tay, làm lão có một tia hy vọng, nên để tiểu Lâm đi tìm hắn.
Cuối cùng là thành ra thế này đây!
Đúng lúc lão muốn cười khổ, chợt một thanh âm vang lên:
- Tại đây còn có một sợi Vô Quang bản nguyên, liền hôm nay ta cho ngươi chứng kiến, cái gì gọi là Vô Quang đi.
...