Vạn Cổ Ma Thần

Chương 84: Đa sầu đa cảm




Vũ Huyền Đại Lục.

Bên trên Thanh Vân đảo.

Vô số tu sĩ khi thấy băng lao rơi xuống đã chạy trối chết, không dám ở lại gần đó chút nào, thậm chí quan sát cũng chỉ dám đứng ở cách đó vài trăm dặm, chứ không dám đứng quá gần, sợ bị vạ lây.

Tại lúc này, Băng Lãnh Sương nhíu mày nhìn lấy vô số u hồn chạy tán loạn kia, một cỗ chán ghét cảm giác lập tức dâng lên trong nội tâm, tay lần nữa đưa lên, bầu trời lập tức hình thành vô số băng lao.

Chỉ là, đúng lúc này.

“Phốc —” một đạo huyết hoa bắn ra, Băng Lãnh Sương cả người hư thoát, sau khi phun ra một đạo huyết tinh liền không cách nào đứng vững mà rơi xuống, băng lao cũng vì không được duy trì mà trở nên nhỏ dần rồi biến mất.

Tại cách đó một khoảng xa, hai thân ảnh đang đứng ở đó, nhìn hết thảy tất cả, cũng nhìn thấy Băng Lãnh Sương đang rơi xuống.

Mạc Huyền Nhi cũng thấy cảnh này, rất không biết làm sao.

Trước đó khi Băng Lãnh Sương đột phá, nàng ta đã đi đến nơi cách đó vài dặm, nên khi nàng ta cùng Quỷ Thánh huyết chiến thời điểm, căn nhà không có ảnh hưởng gì.

Lúc này nàng không biết phải nên làm thế nào, bởi vì nơi Băng Lãnh Sương rơi xuống chính là hướng nhà nàng, cách nhà nàng không bao xa, mà nàng thì đang muốn trở về, nhưng lại vô cùng sợ nữ tử này trong lúc điên cuồng lại đem nàng giết chết.

Dù nàng không cho rằng một cường giả tuyệt thế như vậy sẽ giết một tiểu nha đầu như nàng, nhưng ai biết liệu có như nàng nghĩ không, bởi những cường giả thực lực càng cao, tính cách lại càng quái quái, khó ai biết được bọn họ nghĩ gì, chính nàng cũng không biết, cho nên nàng rất do dự không biết làm gì.

Đi hay không đi?

- Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì.

Dạ Ảnh bên cạnh thấy nàng bước ra nửa bước, lại rụt trở về, sao không nhìn ra nàng đang do dự cái gì, hắn không khỏi cười cười, nói.

- Nhưng, ở đó, nàng ta...

Mạc Huyền Nhi vẫn do dự.

- Đi thôi, ngươi chỉ sợ không đủ cho người ta nhét kẽ răng, cho dù nàng ta muốn giết người, cũng sẽ không giết ngươi.

Dạ ảnh thấy thế, không khỏi nở nụ cười, nhưng hắn không giải thích gì, tùy ý mà nói.

Mạc Huyền Nhi thấy có lý, đúng a, nàng bất quá chỉ là Địa Hoàng, chỉ sợ người ta nhìn thấy cũng khinh thường, nàng chút thực lực này, sao có thể để đối phương xem là uy hiếp, mà giết được.

Với lại, nàng vốn là muốn về nhà mình, cũng không làm phiền người ta, đã thế thì sợ cái gì.

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, mặt trời ngã về tây, hoàng hồn liền trùm lên đại lục.

Bầu trời đỏ dần, như biển máu lắng đọng xuống, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Tại mỗi lúc hoàng hôn thời điểm, thường tượng trưng cho sự cô độc tĩnh mịch.

Thanh Vân đảo cũng không thoát khỏi ý nghĩ đó, chỉ là thời điểm này, Thanh Vân đảo mọi người không có như vậy cô độc tĩnh mịch, mà càng ồn ào hơn.

Giờ phút này, trên Thanh Vân đảo, mọi người đang ồn ào truyền nhau một tin tức rung động nhân tâm.

Đó là.

Một nữ tử thần bí dùng thực lực Thánh Nhân sơ kỳ đánh bại Quỷ Thánh, người đứng thứ chín mươi chín trong Phong Thánh Bảng! Tương lai có khả năng khiêu chiến top mười người đứng đầu Phong Thánh Bảng!

Tin đồn này vừa ra liền bạo phát, khiến mọi người chấn động vô cùng.

Ai cũng biết Phong Thánh Bảng đại biểu cho cái gì, một nữ tử có thể dùng thực lực Thánh Nhân sơ kỳ đánh bại Quỷ Thánh người đứng thứ chín mươi chín trong Phong Thánh bảng, đây chính là vô cùng ghê gớm.

Bởi người trong Phong Thánh Bảng, thấp nhất cũng là Thánh Nhân đỉnh phong, mà nữ tử kia có thể lấy thực lực Thánh Nhân sơ kỳ đánh bại Thánh Nhân đỉnh phong, đây chính là không tầm thường chút nào.

Mà càng rung động hơn nữa là.

Nữ tử này tương lai có khả năng khiêu chiến top mười người đứng đầu Phong Thánh Bảng, đây chính là tin tức oanh bạo cả Thanh Vân đảo.

Mười người đứng đầu Phong Thánh Bảng?

Phong Thánh Bảng càng lên trên thì càng quái vật, nằm trong top mười người mạnh nhất, đó chính là siêu cấp quái vật, những quái vật này có thể lấy Thánh Nhân sơ kỳ địch lại Thánh Nhân đỉnh phong là bình thường, thậm chí là Thánh Nhân nhưng lại có thể vượt cấp chiến đầu với Thánh Hoàng các kiểu.

Giống như vậy, Phong Thánh Bảng không xem ngươi có bao nhiêu thực lực, chỉ nhìn xem ngươi có thể mạnh mẽ, giới hạn vượt cấp khiêu chiến tới đâu.

Tỷ như Quỷ Thánh, hắn có thể lấy Thánh Nhân trung kỳ thực lực, đánh bại Thánh Nhân đỉnh phong, như vậy nếu đặt ở ngoài mà nói thì đúng là thiên tài, nhưng cuối cùng thì sao, tại trong Phong Thánh Bảng cũng chỉ ở thứ chín mươi chín.

Mà mười người đầu Phong Thánh Bảng đây, sẽ mạnh mẽ như thế nào, có thể vượt qua bao nhiêu cấp để khiêu chiến đây?

Không ai biết, cũng không ai rõ.

Bởi những kẻ này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, từ khi bọn hắn tại Phong Thánh Bảng lưu danh thì không ai biết bọn hắn là ai, dù có vô số tin đồn này nọ, nhưng càng làm bọn hắn thêm thần bí.

Nay có người tương lai có thể khiêu chiến mười người đứng đầu Phong Thánh Bảng, đó chính là rung động cỡ nào sự tình.

Mặc dù tin đồn này vừa ra, cũng có vô số người bác bỏ, không cho là như thế, nhưng tin đồn vẫn ra, vẫn lưu truyền từ nơi này đến nơi khác, khiến bao nhiêu ngươi chút ý.

Những cường giả trên Phong Thánh Bảng cũng bắt đầu chú ý đến, muốn nhìn xem kẻ được xem là có thể khiêu chiến mười người đầu sẽ như thế nào.

Bất quá, bọn hắn không có trực tiếp đi tìm người ta khiêu chiến, mà lặng lẽ quan sát. Bọn hắn cũng có tôn nghiêm, cao ngạo của mình, cho nên bọn hắn không làm ra những chuyện như tìm người ta đánh nhau, hay sợ người khác vượt mặt.

Dù sao bọn hắn từ ức vạn người leo lên Phong Thánh Bảng, đó chính là chứng minh cho bọn hắn mạnh mẽ, đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Bọn hắn chỉ cầu thực lực, lại quang minh chính đại mà khiêu chiến người ta, không như những kẻ âm hiểm đâm chọc sâu lưng, cái này ngược lại khiến bọn hắn chán ghét cùng phản cảm.

Khi tin đồn bạo phát, không những những người trên Phong Thánh Bảng chú ý, mà những đại gia tộc, đại tông môn, thậm chí những thế gia cổ xưa ẩn mình vạn năm cũng có chút rục rịch.

Bởi những kẻ như thế này, tương lai tiền đồ vô hạn, chỉ cần bồi dưỡng tốt, có khi trở thành thực lực trụ cột của tông môn, thế gia, gia tộc mình.

Hoặc, cho dù không lôi kéo được, cũng phải kết giao, tương lai có khi có chỗ dùng.

Ai cũng có tâm tư cả.

Tại thế giới thực lực vi tôn mà nói, một người có tiềm lực mạnh mẽ chính là như vậy.

Đương nhiên, cũng có nguy hiểm phải đối mặt, như gặp những kẻ âm hiểm vì đố kỵ mà ám toán, hay là có những gia tộc thế gia không muốn kẻ này rơi vào tay đối phương, mà ra sức hủy diệt.

Đủ mọi nguy hiểm!

...

- Ngươi bởi vì bạo phát ra Thần Thể, cơ thể không kịp thích ứng, nên dẫn đến khí tức thác loạn, dẫn đến hư thoát... không ảnh hưởng gì đến cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.

Dạ Ảnh nhìn tới Băng Lãnh Sương đang ngồi ở đầu giường, lạnh nhạt nói.

- Đa tạ

Băng Lãnh Sương cảm kích nói ra, nhưng thanh âm lại băng lãnh cùng trống rỗng, không có một chút gì gọi là cảm kích.

Dạ Ảnh cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ lãnh đạm liếc nàng, cuối cùng xoay người ra khỏi phòng.

- Nàng ta không sao chứ!

Mạc Huyền Nhi vừa thấy Dạ Ảnh đi ra đã lên tiếng.

Nàng tâm tư đơn thuần, dù trước đó thấy được Băng Lãnh Sương đáng sợ như thế, nàng vô cùng đề phòng, nhưng khi thấy nàng ta bị ngất, nàng lại vô cùng quan tâm.

- Không có gì, vài ngày ra khỏi.

Dạ Ảnh để lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài, nhìn hắc ám đang dần bao phủ đại địa, từng khỏa tinh thần treo ngược bên trên, ánh lên từng tia sáng nhẹ, ánh mắt hắn rơi vào nơi xa xôi trong hư không rộng lớn, chợt thở dài:

- Ngươi thật sự muốn ta làm sao? Là để nàng bước tiếp, hay là nhượng nàng dừng lại a. Ngươi hẳn phải biết, từ khi người đem nó đưa vào cơ thể nàng, đó chính là con đường không lối về. Ta biết được, ngươi là muốn hoàn thành lời hứa của mình năm đó, nhưng... thật sự đáng sao.

Một cỗ thê lương như trải qua vô số tuế nguyệt mà thành, không ai biết lúc này, một vị Chúa Tể, Ma Đế từng khiến Thiên Địa run rẩy, vạn giới thần phục, lại đang thở dài từng tiếng thê lương.

Từ khi hắn đem Băng Lãnh Sương trong nội thể quan sát xong, hắn tâm tình liền có chút không tốt.

Không ai biết hắn thấy gì... ngoài hắn.

Càng không ai biết hắn vì cái gì mà thở dài... ngoài hắn.

Một Ma Đế thiết huyết vô tình, lại tại nơi này nhìn trời thở than.

Trời đất tĩnh mịch, chỉ còn gió nhẹ thôi qua.

Dạ Ảnh lắc đầu, thật lâu sau mới cười khổ:

- Ta từ khi nào trở nên đa sầu đa cảm thế này. Đã ngươi lựa chọn như thế, liền như vậy, ta chỉ có thể giúp nàng một tay mà thôi.