Vạn Cổ Ma Thần

Chương 79: Không làm ta thất vọng




Vốn là vậy, nhưng vì gặp Mạc Huyền Nhi, hắn liền có ý nghĩ để nàng gánh đạo ý chí kia, ai biết được hắn vẫn xem thường sự khủng bố của nó, khi nhìn thấy Mạc Huyền Nhi gần như bị hút hồn mà chết, hắn không khỏi hối hận.

May mà cuối cùng không bị làm sao, nếu nàng mà chết thì hắn cũng khó mà sống được, chỉ sợ sống được cũng bị các thế lực sau Thanh Vân đảo đá ra ngoài a.

Hắn hướng Mạc Huyền Nhi cười xin lỗi, nói:

- Thật sự xin lỗi, là tại hạ không nghĩ đến đạo ý chí kia lại mạnh mẽ như vậy, nếu không thì tại hạ cũng không dám để cô nương...

- Không sao, cũng là do ta mà thôi.

Mạc Huyền Nhi vội phất tay nói, nàng vốn dĩ muốn xem một chút Đạo Hoàng là như thế nào, không nghĩ đến lại bị đạo ý chí kia cắn trả, nếu không phải do giọng nói thần bí kia kịp ngăn lại thì nàng không khéo mà bị đạo ý chí đó căn trả đến chết.

Thở ra một hơi, lại lén nhìn đến Dạ Ảnh, thấy hắn nhíu mày nhìn đến xung quanh, nàng lại thấy kì quái, giống như giọng nói thần bí cứu nàng ra là Dạ Ảnh vậy, nhưng thật sự là thế sao, dù sao với nàng mà nói, Dạ Ảnh bất quá là một phàm nhân mà thôi, sao có thể trở là chủ nhân của giọng thần bí kia chứ.

Chỉ là nếu không phải, tại sao nàng lại thấy giọng nói kia rất giống với giọng của Dạ Ảnh, thêm nữa là khi nàng vừa mới thoát ra, bàn tay Dạ Ảnh cũng đặt tai vai nàng.

Nàng thật sự không biết nên tin tưởng Dạ Ảnh là chủ nhân của giọng nói thần bí kia, hay là tin rằng Dạ Ảnh bất quá chỉ là phàm nhân, vô tình đúng lúc vỗ vai nàng mà thôi?

Trong lúc nàng còn đang ngây ngốc suy nghĩ, Trần La lại lên tiếng nói:

- Thật có lỗi, vậy được rồi, thế này nhé, nếu cô nương muốn mua Úy Thiên Thuẫn này, tại hạ giảm giá cho cô nương, chỉ lấy mười lăm vạn linh thạch thôi.

Hắn mặc dù không muốn nhưng không thể làm thế, nếu như chuyện hắn bán đồ vật khiến khách hàng nguy hiểm thì không khác nào uy tín hắn gây dựng mấy năm nay bị đổ vỡ, đến khi đó mấy gã trưởng bối trong gia tộc không đem hắn đá chết cũng bị đá bay ra Thanh Vân đảo.

Nghĩ thế thôi cũng làm hắn đau đầu, chỉ còn cách giảm giá bồi thường mà thôi.

- Không cần, chúng ta cũng không mua đâu.

Mặc Huyền Nhi cúi đầu nói, nàng không có đủ linh thạch để mua, nay bị người hỏi thế mà không mua cũng cảm thấy xấu hổ.

- Cô nương khách khí.

Trần La cười gượng một tiếng, nghĩ rằng đây là chê giá cao đi, con mẹ nó, lão tử đã đến năm vạn còn không mua, nghĩ thế thôi chứ hắn cũng không dại đi mắng vào mặt khách hàng, đành ầm ự nói:

- À, vậy thì mười bốn vạn, đây chính là Huyền cấp bảo khí của Đạo Hoàng cường giả, thế này là đã rẻ lắm rồi.

Mặc Huyền Nhi thì càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng, không biết nói gì.

Cũng chính vì nàng không nói, mặt lại đỏ bừng, làm Trần La tưởng rằng chính nàng chê giá cao, cùng với tức giận chuyện trước đó, hắn cảm thấy lồng ngực như rỉ ra từng giọt máu, nói lớn một tiếng:

- Vậy thì mười ba vạn, đây là giá cuối cùng!

Một tiếng này vang rất lớn, làm mọi người đang đi đường cũng chú ý đến, nhiều người đứng ngoài nghe thế liền vào xem, càng lúc càng nhiều người, làm Trần La cảm thấy hối hận.

Nhưng Mặc Huyền Nhi lại không biết phải làm sao, nàng chỉ muốn xem mà thôi, nào có bị ép mua thế này, hai mắt đỏ lên như muốn khóc, cũng may ngay tại lúc này, một giọng nói vang lên:

- Được rồi, thứ này chúng ta mua.

Dạ Ảnh không biết lúc nào đã ngồi xuống cạnh nàng, nói ra.

Mặc Huyền Nhi nhìn Dạ Ảnh muốn mua mà quên cả khóc, có chút không hiểu nhìn hắn, dù sao nàng cũng ở cạnh Dạ Ảnh, biết hắn trên người không có lấy một linh thạch thì lấy đâu ra mười ba vạn linh thạch cơ chứ.

Song, rất muốn lên tiếng nói hắn đừng làm loạn, nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng lại thấy tim đập nhanh, xấu hổ cúi đầu, không biết làm sao, từ lúc nàng được giọng nói thần bí kia lôi ra từ trong thế giới dung nham kia thì mỗi khi thấy Dạ Ảnh, tim nàng lại giống như nai chạy loạn.

Nghe có người muốn mua nó, Trần La lần đầu là ngẩn ra, nhưng thấy rõ là Dạ Ảnh, đây chính là người cứu Mặc Huyền Nhi, với lại hình như hai người này là bằng hữu, liền không chút do dự mà cầm lấy Úy Thiên Thuẫn đưa cho Dạ Ảnh.

Dạ Ảnh cầm lấy Úy Thiên Thuẫn, xung quanh Úy Thiên Thuẫn tản ra khí tức nóng rực làm không khí xung quanh như bị đốt cháy, khi Dạ ảnh vừa chạm vào liền thấy một dòng khí tức nóng rực chạy vào người, hắn lại như không để ý, chỉ là một chút nhiệt mà thôi, làm nóng da lông hắn còn miễn cưỡng, làm sao có thể làm nóng hắn cơ chứ.

Sau khi lấy Úy Thiên Thuẫn, hắn lại ném ra một cái túi, đây là một cái túi cán khôn cỡ lớn, bên trong có chứa khoảng mười vạn Thanh linh thạch. Khi Trần Sa thấy chỉ có mười vạn, không khỏi nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống, hắn có thể giảm giá, nhưng không có nghĩa hắn sẽ bị chơi sỏ thế này.

Vừa lúc hắn định lên tiếng thì lại thấy Dạ Ảnh đưa tay chỉ đến hai kiện bảo khí còn lại, cuối cùng hắn sờ sờ lần lượt hai món.

Khi tay hắn sờ sờ lên xuống, một đạo quang mang nhỏ như lông trâu theo tay hắn đi ra, cuối cùng tại bên trong bảo vật ẩn chứa đi vào.

“Ông —” một tiếng thật nhỏ, ngoài Dạ Ảnh thì chẳng ai nghe được, chỉ thấy sau khi quang mang đi vào bảo vật, nơi vết hư hại của bảo vật liền theo đó mà lành lặn, nơi vết nứt lóe lên tia quang mang bé nhỏ, trong chớp mắt này, vết nứt liền theo đó biến mất, trở lại thành bảo vật hoàn hảo không vết xước.

Dạ Ảnh thu tay lại, cười nhạt nói ra:

- Liền xem như số linh thạch còn lại đi.

Nói rồi không đợi mọi người phản ứng ra sao, hắn keo tay Mạc Huyền Nhi rời đi.

Khi bọn hắn vừa rơi đi được một lúc, một tu sĩ trong đó đang không ngừng sờ sờ ngực, có chút hoảng sợ nhìn xung quanh, mồ hôi chảy dài, thì thào:

- Linh... linh thạch của ta.

Trần La ngơ ngác nhìn xuống hai kiện bảo vật bên dưới, khi nhìn thật kỹ, hắn không khỏi mở mắt thật lớn, miệng há ra thật to, cuối cùng không nhịn được mà chửi:

- Con mẹ nó.

Hắn cầm lên hai thanh đao, nhìn qua lại nhìn về, khi thấy trên lưỡi đao không ngờ vết nứt đã lành lặn, thậm chí còn thấy sắc bén hơn trước, hắn không khỏi nhớ tới thiếu niên kia, đúng là con mẹ nó thật thần kì.

- Lời rồi, quá lời...

Hắn lẩm bẩm vài tiềng, khi thấy hai thanh đao đã hoàn hảo, hắn không khỏi vui mừng, hai thanh đao này không kém hơn Úy Thiên Thuẫn trước đó bao nhiêu, nhưng vì bị hư hại nên không thể bán giá cao, thế mà lúc này hoàn hảo, như vậy không phải là quá tốt sao.

- Để coi, bảy vạn linh thạch, đổi lấy hai mươi hai vạn linh thạch, hắc, thật sự là lời rồi.

Trần La bộ dạng thương nhân mười phần.

Nhưng sau đó, hắn lại như có suy nghĩ khác, ánh mắt thường xuyên nhìn đến hướng Dạ Ảnh rời đi, thật lâu sau, hắn nở nụ cười, lẩm bảm:

- Hắc hắc, giàu rồi... để xem trong tộc còn bao nhiêu kiện bảo vật bị hư hại đây...

...

Một nơi trên Thanh Vân đảo, hai người Dạ Ảnh cùng Mạc Huyền Nhi đang muốn trở về.

Trên đường đi, Mạc Huyền Nhi không ngừng hướng Dạ Ảnh nói chuyện, lại nhớ tới Dạ Ảnh lấy ra số lượng linh thạch khổng lồ kia, nàng liền không nhịn được mà hỏi:

- Số linh thạch kia, ở đâu ra vậy?

Nàng đưa mắt liếc Dạ Ảnh, chờ đợi hắn trả lời.

Dạ Ảnh cười nhạt, nói:

- Là của một gã tu sĩ đánh rơi, ta nhặt được thôi.

- Ai tin chứ...

Mạc Huyền Nhi nói một câu, nhưng nàng không phải loại người cái gì cũng muốn biết, nếu Dạ Ảnh đã không muốn nói, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần hắn không sao là tốt rồi, còn linh thạch lấy từ đâu thì nàng không quan tâm.

Đây là một loại bao che khuyết điểm, ai đúng ai sai nàng không quan tâm, chỉ cần người bên cạnh không sao là được!

Cái này, cũng giống như Dạ Ảnh vậy!

- Vậy còn, còn tại sao ngươi có thể sửa được bảo vật?

Đây là thứ nàng muốn hỏi nhất, khi nàng nhìn thấy Dạ Ảnh chỉ vuốt bảo vật vài cái đã có thể khiến bảo vật hư hại trở nên hoàn hảo như cũ, không khỏi giật mình, lại vô cùng tò mò.

- Cái này là thiên phú của ta, có thể sửa được bảo vật hư hỏng.

Dạ Ảnh nói.

- Ồ, không ngờ còn có loại thiên phú này.

Mạc Huyền Nhi kinh ngạc một tiếng, nàng chưa bao giờ nghe nói có loại thiên phú này, nên vô cùng tò mò, muốn biệt thiên phú này có thể làm được gì, ngoài sửa bảo vật ra thì có sửa được thứ khác hay không.

Chỉ là đúng lúc này, phía trước nàng bỗng truyền đến một cỗ lạnh lẽo khí tức, băng phong thổi qua, khiến mọi thứ như bị đông cứng lại, trong chớp mắt này, nàng cảm thấy xung quanh như có ngàn vạn tòa băng sơn rơi xuống, đang ép lên người nàng.

Đang lúc này, Dạ Ảnh hai mắt phóng ra quang mang, nhìn phương hướng truyền đến khí tức kia, hắn nhàn nhạt nở nụ cười nói:

- Không làm ta thất vọng...

...