Vạn Cổ Ma Thần

Chương 78: Đạo Hoàng ý chí




Thanh Vân Tông từ khi Vạn Ma Động sự tình kết thúc thì lâm yên tĩnh, khác với thường ngày ồn ào náo nhiệt, lúc này các đệ tử lại bế quan tu luyện, ít lui tới trong tông, hoặc cũng chỉ có vài ba nhóm đệ tử đi làm nhiệm vụ, kiếm tài nguyên tu luyện, còn lại đều tại trong tông bế quan.

Ngoại giới không biết rõ ràng ra sao, bởi vì Thanh Vân Tông ở bên trong một không gian cách biệt, khi không gian đóng lại sẽ khó mà vào bên trong, trừ phi Thanh Vân Tông mở ra, hoặc còn một cách khác, đó là dùng thực lực tuyệt đối đánh phá không gian, xuyên qua mà tới. Bất quá cách này thì không ai đi làm cả, có thể là do không có ai dám làm, cũng có thể không đủ thực lực, bởi muốn mở ra không gian, ít nhất cũng là Thánh Nhân mới có tư cách xé rách không gian.

Nhưng nếu là Thánh Nhân, lại chẳng ai muốn vì một chút chuyện nhỏ mà gây thù với Thanh Vân Tông cả, dù nói Thanh Vân Tông lúc này chỉ là Nhị Lưu, Tam Lưu thế lực, nhưng dù sao trước kia cũng là Cự Đầu của Vũ Huyền Đại Lục, truyền kỳ từ Thanh Vân Tông là vô số, ai biết được bên trong còn ẩn chứa gì không.

Cho nên không ai lại dám dùng cách khiêu khích này, cũng vì thế mà tin tức Thanh Vân Tông bị phong bế rõ ràng, không ai biết nguyên nhân bên trong. Tuy có rất nhiều tin đồn suy đoán, nhưng ai cũng biết không đúng sự thực, nên chỉ nói cho có, cũng chẳng để tâm nhiều.

Chỉ là, bên trong những tin đồn, suy đoán đó lại có một cái khiến mọi người chú ý, đó là Thanh Vân Tông tại trong thông đạo bảo tàng, chiếm được một lượng lớn đan dược, bảo vật, cùng với công pháp.

Thêm một cái đó là Thanh Vân Tông tại trong bảo tàng vì tranh đoạt được bảo vật gì đó mà bị các thế lực đuổi giết, đệ tử chết nhiều, khiến thực lực tổng thể bị đại giảm, nên cần phải khóa chặt không gian, không để ngoại giới biết.

Những suy đoán này đúng là dễ khiến người nghe tin tưởng, bởi ai cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ có như thế mới để Thanh Vân Tông đóng lại không gian mà thôi.

Đương nhiên, suy đoán cũng chỉ là suy đoán, dù đáng tin thế nào cũng không thể chính xác mười thành, nhưng cũng vì thế mà Thanh Vân Tông nhất thời trở nên thần bí.

Chỉ mới qua vài ngày sau sự kiện Vạn Ma Động, mọi thứ lại trở về như ban đầu, Thanh Vân đảo vẫn náo nhiệt như ban đầu, thậm chí là hơn cả trước đó, có vài người còn đem cả những thứ thu được bên trong Vạn Ma Động ra bán, nhưng bởi vì nơi này là Thanh Vân đảo, tại đây buôn bán được các thế lực ở sau ký kết, không được cướp đoạt, không được uy hiếp các loại, nên buôn bán ở đây rất an toàn.

Tại lúc này, Dạ Ảnh đang trên đường đi dạo, bên cạnh là Mạc Huyền Nhi đang nhìn các loại bảo vật, đan dược mà mắt lấp lánh.

Nàng hôn mê đã được hơn một tháng, từ khi Vạn Ma Động mở ra, nàng đã bị hôn mê, lại được Dạ Ảnh đưa vào trong không gian của hắn, nên không biết sự kiện trong một tháng này, nhưng được Dạ Ảnh kể sơ qua, nên nàng mới biết đại khái.

Sáng hôm nay khi tỉnh lại, nàng vốn định đi đến Thanh Vân Tông, nhưng biết tin Thanh Vân Tông đang trong trạng thái bế quan gì đó, nên không thể đến, lại muốn quan sát một chút xem một tháng qua xảy ra gì, nàng liền kéo Dạ Ảnh tới đây đi dạo.

Trên đường đi gặp qua các loại bảo vật, nàng không khỏi muốn một cái, nhưng thấy giá quá cao, bảo vật giá thấp nhất cũng là năm vạn linh thạch, nàng cả năm làm nhiệm vụ cũng chưa tới một vạn, dù muốn cũng không mua nổi. Lại thêm nàng trong người hình như còn có một món bảo vật mà Quỳ trưởng lão đưa lúc trước, nên cũng không mua.

Chỉ là nàng không mua nhưng không có nghĩa nàng không muốn xem, tại một chỗ bày ra hai ba món bảo vật, nàng liền đứng đó nhìn qua.

Bên trên là ba kiện bảo vật, trong đó hai món là đao, một kiện là thuẫn. Những món bảo vật này hình như rất cổ xưa, bên trên lưỡi đao có vết nứt nhỏ, nhìn qua cũng biết là trong trận chiến nào đó bị hư hại, duy chỉ chiếc thuẫn là hoàn hảo không bị gì.

- Cô nương đúng là có mắt, chiếc thuẫn này là do tại hạ tại bên trong một cổ động phủ đoạt được, là một kiện Huyền cấp bảo vật, gọi là Úy Thiên Thuẫn, là bảo vật của một Đạo Hoàng cường giả, vị cường giả này vô tình đi lạc vào trong đó, không ra được, cuối cùng bị chết già trong đó. Kiện bảo vật này trên có thể đỡ thiên, dưới có thể trấn địa, có thể công thủ, vô cùng mạnh mẽ.

Người bán hàng là một thanh niên, dựa theo khí tức tản ra thì đây là một Thiên Hoàng cường giả, chỉ là nhìn thì là trẻ như thế, nhưng tuổi thì ít nhất cũng trên trăm năm, dù sao tu sĩ có thể trưởng sinh.

Kẻ này tên Trần La, chỉ thấy hắn đưa tay chỉ vào Úy Thiên Thuẫn, rất có dáng của một thương nhân, nói ra rất rành mạch rõ ràng.

Bảo vật phân ra Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên cao nhất, Hoàng thì thấp nhất, đương nhiên không chỉ như vậy, bên trên còn có Tiên, Thần, các loại cấp bậc khác.

Nhưng ở Vũ Huyền Đại Lục chỉ có Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp bậc, cái này các thế giới, đại lục khác cũng phân như vậy.

Mạc Huyền Nhi cũng biết cách phân chia này, nên không có gì ngạc nhiên, nhưng thứ khiến nàng không tin nổi là thứ này của Đạo Hoàng cường giả.

- Đạo Hoàng cường giả?

Mạc Huyền Nhi nghe là của Đạo Hoàng cường giả thì có mộng, đây ít nhất cũng là vô địch cự đầu, đối với nàng, hay là cả Vũ Huyền Đại Lục mà nói thì không khác gì là truyền kỳ, nàng đã nghe qua nhưng chưa bao giờ thấy được Đạo Hoàng cường giả là loại người gì.

Nhưng theo như ghi chép thì Đạo Hoàng cường giả, giơ tay nhấc chân chính là đại sơn cự nhạc băng diệt, thế giới run rẫy, là một cường giả có thể hủy diệt một đại lục. Chính vì thế mà Đạo Hoàng cường giả mỗi khi đánh nhau thì thường vượt không, tới không gian khác chiến đấu.

Nàng cũng hoài nghi thực sự có tồn tại cường giả hủy diệt thế này không, nên khi thấy đây là một món bảo vật của Đạo Hoàng cảnh, liền không khỏi hoài nghi.

Trần La thấy nàng như vậy cũng biết nàng nghĩ gì, hắn trước cũng từng như thế, nếu không phải do tự mình nhìn được Đạo Hoàng ý chí bên trong một miếng da dê, thì hắn cũng không tin.

Hắn cười nói:

- Đúng là của Đạo Hoàng cường giả, nếu cô nương không tin thì cảm nhận thử khí tức bên trên Úy Thiên Thuẫn này đi, trên đó có lưu lại một tia ý chí của vị tiền bối này.

Mạc Huyền Nhi nghe vậy cũng đặt tay lên bảo thuẫn, nhắm mắt mà cảm nhận khí tức lưu động ở tay.

Tại khi tay nàng vừa chạm tới bảo thuẫn, đột nhiên cảm thấy xung quanh người mình như tràn ngập trong dung nham nóng chảy, nàng như đi vào một thế giới khác, một cỗ nóng bức truyền vào người, liền sau đó thấy được một cỗ uy áp kinh khủng từ dung nham truyền ra, làm nàng run lên nhè nhẹ.

Ngay lúc này, nàng thấy được bóng dáng mơ hồ, chính bóng dáng này tản ra uy áp kinh khủng, nàng biết đây chính là vị cường giả Đạo Hoàng kia, chợt bóng dáng mơ hồ xoay người lại, hai mắt chớp lên một đạo hoa diễm, liền sau đó một cỗ áp bách kinh khủng ùng ùng đánh tới, nàng như bị một đạo lôi quang đánh vào mắt, không khỏi chấn động một cái, cả linh hồn như bị một ánh mắt này hút mất.

Cũng tại lúc đó, khi nàng còn đang ở trong thế giới dung nham, một bàn tay đặt nhẹ lên vai, một giọng nói mơ hồ vang vọng tại bên trong thế giới này:

- Chỉ một đạo ý chí, cũng dám trước mặt ta hại người!

Gióng nói như truyền từ thiên địa nơi xa xôi nhất truyền đến, âm thanh uy nghiêm mà đáng sợ, giống như thần vương thanh âm. Khi thanh âm vọng lại, liền như thiên uy áp xuống, sấm chớp rền vang, thương khung sập đổ, ma thần rủ phục.

Đạo ý chí kia trong chớp mắt kêu lên một tiếng thê thảm, tại dưới âm thanh uy nghiêm này, nó liền bị đánh vào người, chỉ trong nháy mắt liền như bột phấn tán loạn, tan vào hư vô.

Mạc Huyền Nhi đang hoảng sợ thì cảm thấy như có một bàn tay kéo nàng ra khỏi thế giới dung nham kia, cuối cùng thật lâu mới thở ra được một hơi dài.

Nàng quay đầu nhìn lại, trên vai nàng bàn tay Dạ Ảnh vẫn còn đang vỗ vỗ, hắn cười nhạt nói:

- Được rồi, được rồi...

Mạc Huyền Nhi nhìn Dạ Ảnh ngơ ngác, trong đầu nàng còn vang lại giọng nói uy nghiêm kia, giống như nằm mơ chưa tỉnh, đến khi Dạ Ảnh lên tiếng nàng mới vội quay đầu, không biết nghĩ gì mà mặt hơi đỏ.

Trần La cũng thở ra một hơi, hắn như thoát được đại nạn, hắn sau khi đi giám bảo, liền được biết trong này có đạo ý chí kia, do không dám lỗ mãng nên hắn để như vậy, muốn người khác mua về thì tự mình gánh chịu.

...