Mảnh thiên địa hoang sơ rộng lớn, kéo dài vô cùng vô tận, tại sự rộng lớn của nơi này, đối diện với thương khung trên kia cho dù là Tiên Đế cũng cảm thấy nhỏ bé, coi như là tồn tại vô địch cự đầu cũng bị áp bách vô hình, không dậy nổi.
Một cỗ tuế nguyệt tang thương vô tận tản ra, năm tháng quá dài, ở nơi này trăm ngàn vạn năm chẳng qua chỉ là chớp mắt, tại trong dòng thời gian dài đằng đẵng, mọi thứ chỉ là bụi bặm mà thôi. Liền xem như cường đại vô địch Chúng Đế Chư Thần cũng bị thời gian hóa thành cát bụi, tan biến trong dòng thời gian.
Nhưng là nơi này, ở trong dòng thời gian đó vẫn lẳng lặng tồn tại, tựa như tồn tại từ Thái Cổ mà đến, từ Hồng Hoang thời đại trôi nhạt mà về, xuyên qua từng thời đại này đến thời đại khác, nhìn qua Thiên Địa biến đổi cả ức vạn lần, ẩn mình trong vô hạn tuần hoàn của thời gian vô tận.
Tại mảnh thiên địa hoang sơ, có một phiến đá đang lẳng lặng nằm ở đó, phiến đá này không lớn cũng không nhỏ, bình thường vô cùng, là một phiến đá ở đâu cũng thấy. Tại trong vô tận thời gian này, vạn vật bất quá cũng chỉ là bụi tàn của lịch sử mà thôi, dưới thời gian mài mòn, cái gì rồi cũng trở thành bản nguyên của nó, đạo về với đạo, thiên địa về thiên địa, tuần hoàn liên tục.
Thế nhưng là, tại sự điên cuồng tuần hoàn đó, phiến đá vẫn lẳng lặng tồn tại, cố gắng kiên cường vượt qua thời gian mài mòn, không muốn quay về với bản nguyên, với cội nguồn. Bởi nó muốn ở đó, nhìn lấy thiên địa thay đổi, nhìn lấy vũ trụ tuần hoàn, nhìn từng thời đại này đến thời đại khác, nhìn lấy hết thảy, và nhìn lấy chính nó.
Phiến đá chỉ ở yên đó, bình thường như thế, nhưng nó đã trải qua vô tận tuế nguyệt, đã nhìn thấy hết tất cả, thương hải tang điền, bất quá cũng chỉ là nhấm nháp.
Đã thấy qua hết thảy, cũng đã nhìn rõ chính mình, cuối cùng cũng nên trở về với bản nguyên, lẳng lặng trở thành một phần của thiên địa, đi tới tuần hoàn.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, có thể là ngàn năm, vạn năm, cũng có thể là ức vạn năm, tỷ tỷ năm.
Tại nơi này, một đạo ánh sáng xuyên qua thời không, vượt tới mọi nơi, đi đến vĩnh hằng.
...
Không gian ba động, một tiếng “ông” vang lên, liền thấy Dạ Ảnh từ bên trong đi ra, một lúc sau thì Bạch Hổ cũng hiện ra.
Bọn hắn chính là từ Cổ Chiến Trường đi đến, nơi này là mục đích cuối cùng hắn muốn đến, ở đây có thứ hắn cần, còn những thứ trước đó chẳng qua chỉ là thuận đường mà đi, thuận tay mà làm.
Vì nơi này chỉ có từ Cổ Chiến Trường mới có thể tới, nên Dạ Ảnh mới đến gặp Bạch Hổ, lại đến Cổ Chiến Trường.
Tại phía trước mắt bọn hắn lúc này, những dòng sông như trong suốt kéo dài từ hư vô đến vĩnh hằng, lại có vài tiếng vang lên, như tiếng nước chảy róc rách lại như tiếng sáo nhẹ nhàng mà trầm lắng, thật sự như lạc vào cõi tiên.
Mọi thứ nơi đây như vượt ra khỏi suy nghĩ của phàm nhân, ngoài những con sông đang lơ lững ở đó còn có những hòn đảo trồi lên khỏi mặt đất bay trên hư không như những chiếc thuyền lớn ở trên mặt biển khơi. Từng hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, san sát với nhau kéo dài không ngừng trên khoảng trời gần như vô tận.
Đối diện với phía trước cảnh vật mỹ lệ đó, Dạ Ảnh lại hờ hững, giống như đây chính là chuyện bình thường, không có gì phải để ý, mười phân tùy ý.
Bạch Hổ theo sát bên cạnh cũng chỉ nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng ánh mắt lại chăm chú nhìn đến phía trước.
Tại một hòn đảo nhỏ, bên trên mọc đầy cỏ dại, trên đám cỏ dại đó, một tòa tháp nhỏ cao ba bốn mét sừng sững theo năm tháng, bám bụi vô cùng, nhìn qua không biết là bao nhiêu năm tháng chưa có người lau dọn.
Tòa tháp ánh lên màu vàng đồng, giống như những tòa tháp khác, bình thường vô cùng, cũng không thấy có gì đặc biệt, à, nếu nói đặc biệt thì có, tại trên đỉnh đầu tòa tháp, một viên bảo ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua cũng chẳng bắt mắt gì, thế nhưng là khi bảo ngọc tỏa ra ánh sáng thời điểm, nếu như nhìn kỹ lại, sẽ thấy có vô số tia hồng mông chi khí kết thành từng đạo ánh sáng, rồi theo đó tản ra.
Tòa tháp bình thường đặt ở hòn đảo nhỏ, nhưng lúc này tòa tháp lại như trung tâm trời đất, cỏ dại bên dưới như mây phù che núi.
- Phù Đồ Tháp nha, năm đó Phật Mẫu vì nó mà ngã xuống, tại sau đó tung tích của nó không rõ, những kẻ kia thèm nhỏ dãi cuối cùng thất vọng mà về, không nghĩ đến, nó lại rơi vào tay công tử.
Bạch Hổ thèm thuồng nhìn Phù Đồ Cổ Tháp nói ra.
Phù Đồ Tháp, nếu như để những cường giả vô địch bên trên biết ở đây có nó, chắc chắn sẽ điên cuồng mà tranh đoạt. Bởi vì Phù Đồ Tháp này chính là một trong những Thiên Thần Bảo Vật, tương truyền nói, chỉ cần có được một món Thiên Thần Bảo Vật, sẽ có thề nhìn thấy được thứ bên trên, một thứ vượt qua tưởng tượng của tất cả, có cơ hội thấy được cội nguồn của Thiên Địa.
Phải biết rằng, Thiên Địa chính là giới hạn lớn nhất, giống như ngươi là Chúa Tể, bất quá cũng chỉ là sánh bằng với Thiên Địa, không cách nào thoát ra khỏi giới hạn đó, nếu không sẽ bị Thiên Địa coi là thứ uy hiếp, tìm đủ mọi cách đem ngươi diệt.
Quay lại thời đại xa xôi không rõ ràng, Cát Tư lão đầu cũng là kẻ gần vượt qua giới hạn đó, bất quá cuối cùng lại không rõ lý do mà nằm xuống, phải đi vào luân hồi. Có thể không nói đến đâu xa, Dạ Ảnh cũng là kẻ đi đến một bước đó, nhìn thấy cánh cửa đó, nhưng cuối cùng lại thất bại khi muốn bước qua nó.
Chỉ cần hắn bước qua một bước nhỏ thôi, hắn sẽ thành công, đáng tiếc hắn cuối cùng cũng không có đi qua, mà bị đánh trọng thương, rồi phải vào luân hồi một lần nữa.
Bất quá, mặc dù không thành công, nhưng hắn đã thấy nhiều thứ, từng thứ từng thứ, cho dù là Chúa Tể cũng không cách nào có thể hình dung ra, bởi, nó thực sự vượt qua những gì nơi này có thể tưởng tượng ra.
Chính vì thế, muốn hiểu rõ hơn Thiên Địa, phải bước qua cánh cửa đó!
Một thế này, hắn phải bước qua!
Trước đó bởi vì còn thiếu vài thứ, cho nên hắn không cách nào bước qua bước đó được, thế nên một thế này, hắn phải đi đi tìm những đồ vật kia.
Mà Phù Đồ Tháp, chính là một trong những thứ hắn cần, là một thứ mà hắn đánh đổi bằng rất nhiều thứ mới có được.
Nhìn Phù Đồ Tháp, Dạ Ảnh hai mắt lấp lóe quang mang nói:
- Rồi sẽ có một ngày, ta đạp nát nơi kia, đem nơi đó dẫm bằng bình địa!
Tại lời hắn vừa ra, thương thiên vang lên một tiếng sấm rền, một đạo lôi quang đánh xuống, như muốn minh chứng cho lời hắn nói, lại như thiên địa bất mãn, muốn cảnh cáo một dạng.
Bạch Hổ thì ngẩng đầu nhìn lên thương khung, hai mắt như xuyên thủng thời không, rơi tới một nơi xa xôi, cách ngàn vạn năm thời gian, đồng tử lóe lên.
Không ai biết nơi kia là nơi nào, cũng không biết nơi đó ghê gớm ra sao, nhưng Dạ Ảnh biết, Bạch Hổ biết, tại nơi đó, Chúa Tể, bất quá cũng chỉ là sâu kiến.
Hắn nói một ngày đem nơi đó dẫm bằng bình địa, nghe vô cùng cuồng ngạo, lại một cỗ tự tin không ai sánh bằng. Nếu đổi lại kẻ khác, chưa chắc đã thoát ra bóng ma kia, huống gì nói đánh tới nơi đó.
Dạ Ảnh từ từ nhắm mắt lại, theo thời gian, trên người Dạ Ảnh hiện lên quang mang nhàn nhạt, quang mang tản ra xung quanh, đem mọi thứ thu vào trong mắt hắn, dù nhắm mắt nhưng mọi thứ hắn đều thấy rõ ràng, thậm chí rõ hơn cả nhìn bằng mắt.
Dù lúc này thực lực đem đi phong ấn thứ tà ác kia, không còn chút gì sót lại, nhưng không có nghĩa hắn thật sự trở thành phàm nhân, nếu suy nghĩ thế thì quá sai rồi, hắn chỉ không thể dùng thực lực, không có nghĩa không có thực lực.
Từ từ cảm nhận, một lúc sau, toàn bộ thần thức hắn tập trung tại Phù Đồ Tháp, liền thấy được một vòng sáng vàng nhạt bao phủ Phù Đồ Tháp.
Nhìn vòng sáng mỏng manh nhưng lại không cách nào xuyên thủng, tản ra tia thần bí khí tức. Dạ Ảnh cười nhạt, tay vẽ ra một đường tròn ở trên vòng sáng vàng.
“Ông —" một tiếng, chợt thấy vòng tròn nhỏ bé ẩn hiện đi ra, tại thời khắc này, Dạ Ảnh vòng tròn tựa như bông hoa nở rộ ra, chỉ gặp một đạo hỏa diễm cháy lên, trong nháy mắt khắc lên vòng sáng.
“Xuy xuy —" một tiếng vang lớn, chỉ gặp vòng tròn hỏa diễm hừng hực khắc lên vòng sáng, vòng tròn hỏa diễm mạnh mẽ đốt cháy vòng sáng, hỏa diễm xuyên thủng vòng sáng, đốt cháy một lỗ ở vòng sáng đó.
Cuối cùng tại một tiếng “răng rắc” vang lên, tại hỏa diễm thiêu đốt mạnh mẽ, vòng sáng như một tấm gương phẳng đang không ngừng nứt ra, cuối cùng sập đổ.
Dạ Ảnh dần mở mắt ra, không còn cợt nhả như thường ngày mà là nghiêm túc, lạnh nhạt với mọi thứ, tựa như ở trước mắt hắn có chết tỷ tỷ người cũng bất quá không đánh động được hắn một chút.
Tay hắn phất lên, liền vô lực một dạng, nhưng theo hắn một cái phất tay, một tòa tháp ba bốn mét cứ thế bị nhấc lên, tại trên không trung xoay tròn, tản ra uy áp của Thiên Thần Bảo Vật, khiến đại dương dậy sóng.
“Oanh —" một tiếng vang lên, Phù Đồ Tháp đang xoay tròn bỗng bị một cỗ lực lượng ép đến, lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được từ từ biến nhỏ lại, cuối cùng như trở thành một hạt cát, rơi trên tay, rồi lại biến mất, như xuyên thủng tay hắn mà đi vào bên trong.
Bởi vì trước đây nó đã bị Dạ Ảnh luyện hóa, cho nên khi thu lại rất nhẹ nhàng, không chút nặng nhọc.
Dạ Ảnh cười nhạt một tiếng, thứ cần lấy cũng đã lấy, hắn xoay người nhìn đến xung quanh một lúc, lúc sau mới nói:
- Trở về thôi!
Bạch Hổ từ đầu đến cuối không nói gì, sau khi Dạ Ảnh thu Phù Đồ Tháp, lại nghe Dạ Ảnh nói trở về, liền biết Dạ Ảnh muốn ra ngoài, đến từ nơi nào thì về nơi đó, lần này nó cũng có thể ra ngoài chơi một phen a, ở đây cả vạn năm cũng có chút chán rồi.
...