Vạn Cổ Ma Thần

Chương 61: Chấn Thiên Nhiên




Đến chết Huyết lão vẫn không biết thứ mình đối mặt là gì, càng không nghĩ tới thứ đứng trước mặt mình là một kẻ từng huyết tẩy qua thiên địa, đồ diệt ngàn vạn chủng tộc, đạp lên hung địa, đồ đến táng địa, khiến vạn giới run rẩy sợ hãi, để tất cả xem như Ma đâu?

Dạ Ảnh lãnh đạm dẫm nát Huyết lão thành một bãi thịt vụn, máu nhuộm một mảnh lớn đủ để dọa người, với hắn thì Huyết lão chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến.

Giết sâu kiến, ngươi có cần phải quan tâm, để ý, dư thừa cảm xúc?

Dẫm nát Huyết lão nhưng chân Dạ Ảnh không dính một chút máu nào, nếu như Dạ Ảnh không muốn, thì không có bất cứ thừ gì có thể dính lên người hắn được, hoặc là không có thứ gì có thể chạm vào được người hắn.

Hắn chính là Hỗn Độn Sơ Khai Thể, hỗn độn liền là vạn pháp cội nguồn, mọi thứ chạm đến hỗn độn, đều như ngược dòng mà trở lại, giống như một gốc cây ngược dòng trở thành một hạt giống, nếu hắn muốn, có thể đảo lộn trật tự vạn pháp, khiến Thiên Địa giống trước kia, một lần nữa rơi vào hắc ám!

Dạ Ảnh nhìn xuống thanh y nữ tử đang hôn mê, cười nhạt một tiếng, nhẹ phất tay, liền thấy một cỗ lực hút đem hắn cùng nàng hút vào bên trong, biến mất đi.

...

Tại bên trong không gian thông đạo, hơn năm người chật vật chạy đến, khi nhìn đến phía trước thấy một đạo ánh sáng, bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó lẩm bẩm:

- Đã thoát rồi sao?

Đây đương nhiên là những người Hạo gia chạy trốn Huyết lão, bọn hắn lần này vậy mà thật sự sống, nghĩ đến đây, không ai không khỏi vui sướng, bất quá, lại nghĩ đến chỉ với mấy ngày mà bọn hắn đã trải qua vô tận khủng bố, áp lực vô cùng, Quỷ Môn Quan bọn hắn cũng dạo bảy tám lần rồi a.

Lần này kinh lịch đủ đến bọn hắn khiếp đảm không thôi, chỉ sợ cả đời bọn hắn cũng không quên nổi, tại giờ phút này tim bọn hắn cũng đang không ngừng đập thình thịch đây.

- Đến, phía trước là lôi ra, chúng ta nhanh đến đó đi!

Hạo Tấn liếc quanh một vòng, nói.

Tần Sơn cũng tại trong những người ở đây, hắn mồ hôi cũng chảy ướt cả người, lộ ra vẻ chật vật vô cùng, sau khi nhìn thấy Hạo Tư Đạt chết, hắn càng thêm kinh hoàng, nhưng cũng may mắn trốn được.

Nhưng là, hắn cũng nghĩ đến thanh niên kia, khi biết thanh niên có thực lực Thánh Nhân, thậm chí hơn, hắn liền không có cách nào đem thanh niên giết chết, đành buồn bực không thôi.

- Đi thôi!

Tần Sơn cũng hướng phía trước thông đạo ánh sáng kia chạy đến, trước ra ngoài là thứ trọng tâm nhất.

Đám người nhanh chóng phóng tới đạo ánh sáng kia, ngay tại cách còn hơn trăm mét, đột nhiên một tiếng “ông” vang lên, chợt thấy một đạo thân ảnh đang chậm rãi đi đến.

- Các ngươi cũng đừng đi nữa.

Thân ảnh nhìn tới đám người, nở nụ cười nhạt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười này, đám người như chết lặng, bởi nụ cười này thật sự như ác quỷ đồng dạng.

Tần Sơn nhìn thân ảnh này, sắc mặt âm trầm bất định, khi thì trắng bệch, khi thì đỏ bừng, trăm ngàn lần không nghĩ tới, chẳng lẽ thanh niên này còn không chịu buông tha hắn.

Hạo Tấn gấp gáp, nói:

- Ngươi là ai a, tại sao lại muốn giết chúng ta, chúng ta không thù không oán đi.

- Ta... Dạ Ảnh.

Thanh niên cười nhạt nói ra:

- Cho các ngươi minh bạch một chút cũng không sao.

Lời nói vừa ra, hắn liền xuyên không tại trên hư không mà đứng.

“Oanh —” một tiếng vang lên, trên hư không Dạ Ảnh cả người dâng trào ra khí tức mạnh mẽ áp xuống bên dưới, hắn tựa hồ trở thành một vị Chúa tể bễ nghễ đứng giữa cả thế gian, làm tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, tim treo tận cổ, cả người căng cứng.

Tại khí tức áp xuống, cả không gian lần lượt sập đổ, hiện ra vô số vết nứt, tại hắn đứng ở đó, giống như sinh ra một cái đại thiên thế giới, chính hắn chưởng quản hết thảy, cỗ uy áp này trực tiếp rơi xuống đám người bên dưới, đến cả Tần Sơn thực lực Thiên Hoàng cũng không chịu nổi huống gì những người khác, thời điểm này tất cả đều muốn bị trấn nát thành thịt vụn đồng dạng.

“Phanh —” một tiếng thật lớn vang lên, một bàn tay khổng lồ lăng không xuyên phá hư không mà đến, bàn tay tựa như được khảm lấy vô tận minh châu, ánh lên vô số đạo quang mang kì ảo, tựa như trên bàn tay là từng cái thế giới, từng cái vũ trụ, lấp lánh lấy vô số tinh quang huyền ảo.

Tại thời khắc này, mọi người cảm thấy giống như có ngàn vạn cái thế giới hình thành, nhưng là cũng cảm thấy bàn tay đó như đang nắm lấy bọn hắn cổ họng, chỉ cần một chút dùng sức, liền có thể đem bọn hắn xé nát.

Lúc này, một tiếng “oanh” vang vọng, chợt thấy bàn tay lăng không vỗ xuống, cuồng phong gào thét, phun ra nuốt vào một cỗ bá uy, một cỗ không thể chống đỡ lực lượng đánh xuống.

“Phanh —” một tiếng, khi bàn tay vượt không vỗ xuống, cả không gian dường như nổ lên từng tiếng thật lớn, cuối cùng đánh đến toàn bộ đám người, đem xương cốt bọn hắn đánh nát.

- Aaa!

Từng đạo thanh âm đau đớn vang lên, như cửu u vọng lại, dọa người vô cùng.

Tại lực lượng hủy diệt đánh xuống, mọi người liền trong chớp mắt chết đi, cả không gian yên tĩnh lại, vô cùng yên tĩnh.

Bỗng ngay lúc đó, thấy một đạo quang mang phóng thẳng lên trời, tại bên trong hắc ám này, một đạo ánh sáng phóng lên làm hắc ám sáng rực lên.

Ngay sau đó, chợt thấy được xung quanh đạo ánh sáng hiện ra từng cái đạo liên, tại đại liên xuất hiện, cả không gian dường như trở thành một cái đạo hải, tràn ngập đại đạo thần bí.

Đạo liên nhàn nhạt ánh lên tia sáng mờ ảo, rọi đến cửu thiên thập địa, đạo liên tản ra hư ảo khí tức làm người khác khó mà nắm bắt. Trên đạo liên lại nở rộ ra chín đầu thần thú, đây chính như cửu đại long thần, long uy mạnh mẽ, ngạo thị thiên địa.

“Ông —”một đạo thanh âm vang lên, đột nhiên từ đạo liên, một thân ảnh mơ hồ hiện ra, mang theo một vẻ mờ mịt khí tức xuất hiện, để trời đất như lâm vào tịch mịch, mơ hồ một dạng.

Thân ảnh mơ hồ ngồi tại đạo liên, nhìn qua vô cùng bình phàm, không có một cỗ uy áp, không một chút dao động, cả không gian dường như cũng không thấy có cái gì chấn động, đạo liên bất phàm nhưng thân ảnh quá bình thường, tựa hồ không sánh với nhau.

Nhưng là, tại thân ảnh bình thường ngôi ở đạo liên, vẫn là không thấy có gì không sánh, mà lại càng thêm ảo diệu, càng thêm kết hợp với nhau, giống như cả hai cùng nhau mà tồn tại, thứ này vì thứ kia mà tồn tại, tại thân ảnh ngồi như vậy bình thường, nhưng một loại làm người khác không thể khinh thường.

Dù là Tiên Đế vẫn không được!

Lúc này, một thanh âm già nua nhẹ thở dài vang lên, thanh âm ẩn chứa vô hạn tang thương, làm trời đất tựa như già nua theo một dạng, làm người khác nghe thấy mà tâm tình buồn bã:

- Không nghĩ đến, nằm lâu như vậy, cuối cùng cũng có kẻ tới quấy rầy ta xương già này ngủ.

Dạ Ảnh lăng không nhìn xuống thân ảnh già nua kia, liền một đoạn ký ức xa xôi hiện ra, một lúc lâu sau, cuối cùng ánh mắt ánh lên một đạo thương cảm, thở dài:

- Nhiên tiểu tử, tiểu tử ngươi vẫn cố chấp như vậy a...

Ngay tại lời nói Dạ Ảnh vừa rơi xuống, đạo thân ảnh ngồi ở đạo liên bỗng nhiên run nhẹ một cái, âm thanh già nua lại vang lên một cách rung động:

- Ngươi là...

Chấn Thiên Nhiên ánh mắt trầm đục nhìn đến Dạ Ảnh, có chút không nghĩ đến vậy mà có người biết lão.

Dù sao, lão thời đại kia quá xa, tại lúc này khi một đạo tỉnh lại, vậy mà còn có người nhận biết lão, mà lại, người gọi hắn Nhiên tiểu tử, chỉ có một người, mà người kia, cũng là trăm vạn năm trước a.

- Là ta, Huyễn Tiên...

Dạ Ảnh nhìn đến thân ảnh già nui bên dưới, nhẹ thở dài.

- Huyễn Tiên... Huyễn Tiên...

Chấn Thiên Nhiên lẩm bẩm vài lần, cuối cùng, khuôn mặt già nua hiện lên kích động khó kìm nén, nói:

- Thật sự là Huyễn Tiên, ân sư? Ngài trở lại rồi...

- Ân!

Dạ Ảnh gật gật đầu, nhìn đến bên trên thông đạo, ánh mắt lóe lên tinh quang, thật lâu, hắn mới nói ra:

- Ngươi vẫn không muốn ra ngoài sao...

Nếu lúc này có ai ở đây sẽ không hiểu được Dạ Ảnh lời này có ý gì, nhưng Chân Thiên Nhiên lại rõ ràng vô cùng, lão thở dài:

- Năm đó ta đã tự mình nói với mình, khi nơi này thật sự không cần ta, ta mới ra ngoài...

Dạ Ảnh nhắm mắt một hồi, nói:

- Sự tình năm đó, ngươi không có làm sai, dù sao, nhân tâm mà, không phải ai cũng có thể hiểu được...

Chấn Thiên Nhiên cười cười, nói:

- Ân sư không cần phải để ý đến, đều là ta năm đó bị lợi dụng, vẫn là để nàng chiếm được Hư Vô Nguyệt, cuối cùng mọi chuyện đều là ta mà ra.

Dạ Ảnh nhàn nhạt nói:

- Ngươi cần gì phải thế, ta cũng không có trách ngươi, vạn sự không thể nào mười phần như ý, bất quá là một kiện đồ vật mà thôi, mất rồi thì tìm lại, ta không tin còn tìm không được đây.

Chấn Thiên Nhiên im lặng một lúc, tựa hồ rất lâu, lại như trong ngắn ngủi, cuối cùng cười nói:

- Đa tạ ân sư không trách, nhưng ta chỉ có thể ở nơi này canh gác thứ bên trong này, giúp ngài một chút việc nhỏ này, sự tình năm đó, vẫn là tự ta gây ra, ân sư nên để ta ở nơi này suy nghĩ a...

Dạ Ảnh biết tiểu tử năm đó tính cách, đã không muốn thì khuyên cũng không được, nên cũng không khuyên nữa, mà nói:

- Ta lần này gặp ngươi, cũng đến ngươi không muốn thì thôi, bất quá...

Hắn thở dài, nói ra:

- Ngươi nếu như nghĩ lại, có thể đến gặp ta, ta cần ngươi cầm lấy đại quân, thay ta đem mọi thứ ngăn cả dẫm nát dưới móng sắt, một lần nữa uy chấn thiên địa. Ta mong có một ngay như vậy... sẽ có ngươi.

- Đến lúc đi rồi, ân sư, mong ngài thượng lộ bình an...

Chấn Thiên Nhiên lặng yên nhìn Dạ Ảnh, cuối cùng cuối đầu một cái thật sâu, đạo liên lần nữa trở nên mơ hồ, như muốn tan vào trong hư không một dạng.

- Bao nhiêu tuế nguyệt trôi qua, vẫn là bóng đêm vô tận a, ài...

Một giọng nói mơ hồ truyền ra:

- Có lẽ, không thể cùng các huynh đệ vì ngài chinh chiến, là ta tiếc hận nhất cả đời...!

Tuế nguyệt quá mức dài dằng dặc, không biết phải bao lâu mới gặp lại nhau...

Dạ Ảnh nhìn đến hư không trên kia một lúc, ánh mắt xuyên suốt thông đạo, tại thật xa xôi hư không mà ngắm, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, xoay người rơi đi.

Không gian yên tĩnh, tất cả đều trở lại như ban đầu, chỉ là hình như tại nơi này, có vô tận tang thương đang không ngừng tản ra, làm thông đạo trở nên cô độc, tịch mịch.

Không ai biết được, bên dưới thông đạo này, vậy mà có một tồn tại có thể sánh ngang với Thần, một tồn tại từng đạp qua hung địa, đồ đến thánh địa. Một tồn tại khủng bố, đủ để quét ngang tất cả, trấn áp vạn vực, vậy mà lẳng lặng nằm ở dưới thông đạo.

...

Ps: Có NP thì quăng, vote 5* ủng hộ tác nhaaa!!!