Vạn Cổ Ma Thần

Chương 126: Suy diễn Đạo Đài




Phải biết Thiên Kiếp này không bình thường, nó không dành cho bất kỳ cá nhân mỗi người, mà là dành cho một không gian, một thế giới, thậm chí một Đại Lục, đây là cỡ nào khủng bố? Cho dù là Thánh Đế, chỉ sợ mới chạm vào đã tan thành mây khói rồi, chứ đừng nói là chống đỡ.

Thiên Kiếp mạnh mẽ không ai nghi ngờ, nó không giống với Tử Lôi, chỉ mang đến Tử Vong, mà Thiên Kiếp lại đại diện cho ý chí của Thương Thiên, là quy tắc của Thiên Địa, nếu như phạm vào quy tắc của Thiên, quản chi ngươi là Tiên Nhân cũng phải run sợ.

Cho nên từ trước đến nay, cho dù là muốn thay đổi Thiên Vận cũng thường là đến bước cuối cùng, bất đắc dĩ, liên quan đến sinh tử tồn vong bọn họ mới làm, còn không thì sẽ không bao giờ chơi trò nguy hiểm thế này.

Nhìn xem Thiên Kiếp giáng xuống, Quan Thổ ngừng cả thở, đối mặt với Thiên Kiếp này, quả thật bị dọa đến phát ngốc, nhưng đây không phải là đều gã mong muốn sao?

- Thật sự kết thúc rồi... bất quá như vậy cũng tốt, ta cũng không hổ thẹn với các tiên hiền, tổ tiên.

Quan Thổ lẩm bẩm, có chút thoải mái, lo sợ cũng biến mất, ánh mắt càng bình tĩnh hơn. Đúng lúc đó thấy được một cái hố đen nuốt chủng gã vào trong.

Dạ Ảnh phất tay thu hồi hố đen lại, hắn nhìn đến bên trên bầu trời, cả Thiên Địa đã nát đến không thể nát thêm nữa rồi.

Tấm lưới cầu vồng bị Thiên Kiếp đánh lên, lập tức chống đỡ không được, tan thành vạn mảnh, biến mất.

“Rầm! —“ Âm thanh chói tai vang lên, thế giới bị lung lay dữ dội, vạn đạo pháp tắc tịch diệt, khi Thiên Kiếp đánh xuống, vô tận không gian nứt toạc, thời gian bị nó đánh trở về bản nguyên, dưới Thiên Kiếp tất cả tuyệt diệt!

Thiên Kiếp kịch liệt đánh xuống như là vạn sấm cùng dậy, một tiếng nổ tung cực lớn như lật tung trời đất, cả Thương Khung như bị đánh mở ra một cánh cửa, vô cùng vô tận kim quang từ trên giáng xuống, trong nháy mắt chiếu rọi toàn bộ Tam Thiên Thế Giới.

- Là ai đang muốn nghịch thiên?

- Chẳng lẽ có người dẫn động Thiên Kiếp...?

Có lão tổ cảm nhận được Thiên Kiếp, sắc mặt liền biến đổi, hoảng sợ nhìn đến hư không phía trước, nơi Thiên Kiếp đánh xuống.

- Chuyện gì xảy ra?

- Tận thế đến, chạy mau!

Bên dưới Vũ Huyền Đại Lục, tất cả mọi người chỉ thấy lóe lên một cái, lại nghe thấy từng tiếng gầm thét vang lên, còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, thì từ trên không trung đã ập xuống từng cỗ thiên uy kinh khủng, trong nhất thời vô số tu sĩ hoảng sợ, run rẩy, bắt đầu chạy loạn.

Thiên Kiếp mang theo Thiên uy hủy diệt đánh xuống, Thanh Vân Tông lập tức bị đánh lên, tan nát thành từng mảnh, cho dù là đại địa cứng rắn cũng bị đánh nát, nứt thành vạn mảnh, nghe thấy từng tiếng rầm rầm nặng nề kéo dài, đại địa bắt đầu sụp đổ, vết nứt lan ra nhanh chóng.

Sau khi tấm lưới cầu vồng biến mất, trên Thương Khung cũng đã thấy rõ, lúc này ở trên đỉnh đầu Thương Thiên, treo lấy từng đạo Thiên Kiếp khủng bố, vô số Thiên Kiếp tạo thành một thế giới lôi đình, như là đại dương mênh mông, liên miên bất tận che lấy toàn bộ vạn giới vào trong.

“Oanh, oanh, oanh...” Từng tiếng gầm thét của lôi đình oanh xuống, trong nháy mắt toàn bộ Thiên Kiếp trên bầu trời nát vạn đạo mà xuống, từng đạo Thiên Kiếp như mưa trút xuống, rơi lên Thanh Vân Tông, đem từng dãy núi lớn oanh tạc, đánh xuyên qua cả đại địa.

Trong nháy mắt đó Thanh Vân Tông bị Thiên Kiếp giăng đầy, từng tòa sơn phong, đại thủy đều bị đánh nát, từng đệ tử trốn ở dưới những đại sơn này cũng bị Thiên Kiếp đánh chết, tiếng kêu thảm thiết liền vọng cả Thanh Vân Tông.

“Oanh! —“ một tiếng, một đạo Thiên Kiếp đánh lên người Dạ Ảnh, lực lượng Thiên uy mạnh mẽ đánh tới, tựa hồ trong chớp mắt đem Dạ Ảnh đánh thành thịt vụn, thế nhưng hắn chỉ lạnh nhạt đưa tay tới, ngũ chỉ xòe ra, đón lấy đạo Thiên Kiếp này, hắc ám chi khí liền phun ra, thôn phệ lấy đạo Thiên Kiếp này.

Thiên Kiếp khủng bố tại tay Dạ Ảnh đánh lên, thấy được cánh tay hắn bắn ra cột máu, rõ ràng là bị Thiên Kiếp này đánh bị thương, nhưng Dạ Ảnh vẫn không chút nhíu mày, chỉ là không ngừng nắm chặt lấy Thiên Kiếp.

Không biết bao lâu, cánh tay Dạ Ảnh đã nhuộm máu đỏ tươi, nhưng Thiên Kiếp trong tay cũng đã bị Dạ Ảnh lãnh đạm bóp lại, lập tức thấy Thiên Kiếp nổ tung, tan biến vào hư vô.

“Oanh, oanh, oanh...” Thời điểm này, Thiên Kiếp điên cuồng trùng kích trút xuống, không gian đã nứt vỡ đến không thể nứt vỡ được nữa, Thanh Vân Tông đã không còn là Thanh Vân Tông, chỉ gặp phía trước đó chỉ là một mảnh hư không mờ ảo, bên trên hư không lơ lững từng mảnh vỡ lớn, phiêu hốt bất định tại hư không bên trong, giống như là từng mảnh đại lục lơ lững trong vũ trụ đồng dạng.

Dưới Thiên Kiếp đánh lên, Thanh Vân Tông đã bị hóa thành bụi phấn, ngàn vạn mảnh vỡ cứ thế trôi nổi trong hư không vô tận. Thế nhưng khiến người khác không ngờ là tại trong hư không đó lơ lững một cái đạo đài, từ đạo đài tản ra vô tận khí thế, lại có vô số cổ văn khắc lấy, trong nháy mắt đạo đài như là Thiên Địa đồng dạng.

Đạo đài này không phải thứ gì khác mà chính là sân quyết đầu của Thanh Vân Tông, trước đó Dạ Ảnh cũng đã gặp qua rồi. Chỉ gặp đạo đài ngự trị ở trong hư không, vô số mảnh vỡ như lấy nó làm trung tâm, chậm rãi xoay chuyển, lúc này thấy được có vô số dòng quang hà lấp lánh chảy đến, mờ mờ ảo ảo, lung linh vạn phần.

Đứng ở hư không, đạo đài lơ lững phía trước, từng đạo quang mang không ngừng phóng xuất lên trên, mơ hồ tản ra khí thế bức người.

Nhìn xem đạo đài này, Dạ Ảnh chợt cười nhạt, trong đạo đài này có đồ vật hắn muốn lấy, cho nên hắn cũng không có ra tay giúp Thanh Vân Tông chống đỡ Thiên Kiếp, mà ngược lại thuận nước đẩy thuyền, càng giúp Thiên Kiếp nhanh chóng giáng lâm hơn.

“Thình thịch! —“ Đột nhiên vang lên từng tiếng, Thiên Địa bỗng dưng tối sầm lại, chợt thấy từng khỏa Đại Nhật như bị chém xuống, thay vào đó là uy áp kinh khủng kéo đến, trong nhất thời hư khồng chấn động dữ dội, thời gian, không gian, toàn bộ như đứng im, lộ ra vẻ quỷ dị!

Từng cỗ khí tức mờ mịt, vô địch bao trùm vạn giới vào trong, đại đạo pháp tắc lập tức đứng yên, thời gian chẳng chảy được, không gian không trôi qua, mọi thứ đứng im đến cực điểm, tại lúc này đây, tựa hồ thế giới đã đi đến tận cùng, không còn thứ gì có thể trôi qua được nữa, đã là điểm cực hạn.

Theo từng cỗ uy áp kinh khủng hạ xuống, ba ngàn đại đạo trong nháy mắt tuôn trào, ức vạn dặm xung quanh hiện ra từng cái Đạo Thế Giới rộng lớn, che phủ vạn giới vào trong. Mỗi cái Đạo Thế Giới này như là cội nguồn của đại đạo, đại đạo từ đó mà sinh, tử cũng quy về thế giới này.

Tại từng cái Đạo Thế Giới xuất hiện, bỗng thấy có từng đạo thân ảnh từ trong Đạo Thế Giới đi ra, mỗi đạo thân ảnh này mang uy áp kinh khủng, đây chính là cường giả đỉnh cao nhất của Vũ Huyền Đại Lục. Khi mỗi thân ảnh xuất hiện, đại đạo rung động, như thấy được không gian chấn động, dưới uy áp từ những đạo thân ảnh này, thế giới như bị bóp nát.

Mỗi thân ảnh như trung tâm đất trời, chỉ đứng đó nhưng ba ngàn thế giới như là xoay xung quanh bọn hắn, tựa như nếu như bọn hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đem thế giới nổ tung.

“Bá —“ Từng cự đầu vô địch xuất hiện, ánh mắt đặt ở một hư không phía trước, khi bọn hắn nhìn đến, Tinh Thần Nhật Nguyệt như muốn nổ tung, vạn đạo pháp tắc hỗn loạn, nếu như Thánh Hoàng mà bị một ánh mắt này nhìn đến, chỉ sợ hồn phi phách tán, trong nháy mắt tan thành tro bụi.

Dưới ánh mắt của bọn hắn, lập tức toàn bộ thế giới hiện ra mồn một, không gì che dấu được ánh mắt của bọn hắn, trong nháy mắt Thanh Vân Tông hư không đã lộ ra trước mắt bọn hắn.

- Ra là Nghịch Thiên Vận nhưng thất bại...

- Cũng đúng, Thiên Kiếp này yếu hơn rất rất nhiều.

Đám cự đầu nhẹ giọng lên tiếng, nếu như là trên trời đánh xuống Thiên Kiếp mà hướng tới Vũ Huyền Đại Lục thì bọn hắn mới thật sự lo lắng, nhưng nếu là do Nghịch Thiên Vận thất bại thì cũng chỉ là hủy diệt địa phương kia thôi, không ảnh hưởng gì nhiều.

Chợt một âm thanh kinh ngạc vang lên, thấy được một sự rung động trong âm thanh:

- Nhìn, vật kia là thứ gì, không ngờ tại dưới Thiên Kiếp còn có thể tồn tại.

- Ta vật mà không nhìn thấu được nó, suy diễn thử xem là thứ gì, có thể là Tiên Vật chẳng hạn.

Đám cự đầu nhìn tới đó, quả thật thấy được nơi đó có một cái đạo đài, bên trên tản ra khí thế mạnh mẽ, khí tức thần bí cổ xưa hấp dẫn bọn hắn.

- Thử suy diễn xem đó rốt cuộc là thứ gì...

“Oanh —“ Từng cự đầu lóe lên vô thượng đại đạo, ánh mắt khiến thiên địa bùng nổ lập tức mở ra, dưới ánh mắt kinh khủng này quan sát, tuế nguyệt không ngừng trôi qua, thời không như bị ngược dòng nhìn lại, toàn bộ thế giới như lâm vào ngủ say dưới ánh mắt, cho dù là Thiên Địa cũng như bị suy diễn ra, bị bọn hắn nhìn thẳng đến khởi nguyên đồng dạng.

Dưới ánh mắt này, toàn bộ thế giới biến mất, Nhật Nguyệt như bị che mờ lại, một cỗ quang mang kinh khủng từ trên bầu trời phủ xuống hư không phía trước. Lúc này mọi thứ dưới quang mang đều bị lướt qua, quang mang tập trung tại đạo đài chiếu lên, thấy được thời không lướt qua, ngàn vạn năm trong nháy mắt chảy qua.

Nhưng là, mặc kệ đám cự đầu khủng bố này nhìn thế nào, suy diễn cực hạn ra sao, đạo đài phía trước mắt vẫn lặng yên bất động, không chút ảnh hưởng, cái này để bọn hắn ngạc nhiên không thôi, mà càng để bọn hắn kinh sợ là dù bọn hắn có suy diễn như thế nào, vẫn không suy diễn thấu được vật trước mắt, giống như đạo đài kia không có tồn tại, tìm kiếm cỡ nào vẫn không nhìn thấy được.

- Đây là vật gì, tại sao không thể suy tính được?

Một vị cự đầu kinh ngạc thốt lên.

- Vật này, sẽ không phải là Tiên Vật chứ?

Có cự đầu khác lên tiếng nói ra.