Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 16: Sao Bách Khiếu Thảo lại có độc?




Nhưng võ giả mở ra bảy linh khiếu cũng không dám liều mạng với hổ hoa nham.

“Lục Nhân, chỉ là hổ hoa nham mà thôi, đừng kinh ngạc như thế chứ”

Vương Đăng võ vỗ bá vai Lục Nhân, ý bảo Lục Nhân hãy thả lỏng.

Nhưng mà, Lục Nhân vẫn rất căng thẳng, đây là lần đâu tiên hân đến thế giới này gặp trực diện một con yêu thú, loài quái vật này hung hãn hơn gấp mười lần so với động vật bình thường.

Gào!

Hổ hoa nham lại phát ra tiếng gào, nó bay về phía Tân Ngọc, móng vuốt hổ sắc bén xé nát không trung xuyên thủng không khí, phát ra từng trận tiếng xé gió, mạnh mế lao về phía Tân Ngọc.

Kiểu tấn công này khá đáng kinh ngạc.

Bước chân Tân Ngọc lướt ngang, hơi nghiêng người, khéo. léo né tránh đòn tấn công của hố hoa nham đang nhào tới.

'Đòn tấn công của hổ hoa nham bị thất bại và đánh trúng vào trên một gốc cây cổ thụ, lại trực tiếp đánh gãy cây cổ thụ kia.

Nhưng mà, đôi chân của Tân Ngọc như bướm hút nhụy h0a, đã tiến đến bên cạnh hổ hoa nham và đấm thật mạnh vào bụng nó,

Bùm!

Cú đấm tưởng chừng như yếu ớt lại chứa đây sức mạnh hung hãn và bá đạo, ngay lập tức xuyên thủng bụng hổ hoa nham.

Gào! Hổ hoa nham phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, nó phát ra từng tiếng r3n rỉ, thân thể

cũng không ngừng giấy giụa.

Một lát sau, hổ hoa nham không có động tính gì nữa, nó. đã thật sự chết rồi

Lúc này, trong bụng hổ hoa nham xuất hiện một lỗ máu cực lớn, máu tươi không ngừng phun ra.

“Một quyền thật mạnh, thân pháp thật lợi hại”

Lục Nhân thán phục nói.

"Tân Ngọc sư tỷ đã tu luyện tới Kim Cương Quyền nhân giai thượng phẩm đại thành, Tinh Ảnh Bộ nhân giai trung phẩm cũng tu luyện tới đại thành, đương nhiên là lợi hại rồi!"

Vương Đăng phản bác nói.

"Để cho một mình ta đối mặt với hổ hoa nham, hẳn là cũng có thế g iết chết nó, nếu như ta hoàn thiện Linh Miêu Bộ, có lẽ có thể đấu một trận với Tân Ngọc sư tỷ!"

Lục Nhân âm thầm suy nghĩ.

Tuy nhiên, trong nhiệm vụ này, phỏng chừng Tân Ngọc sư tỷ sẽ không cho bọn họ có cơ hội ra tay, mà hẳn cũng lười ra tay.

Lần này, hản đến chủ yếu là muốn tăng thêm kiến thức, cảm nhận sức mạnh của yêu thú.

Sau khi giải quyết xong hố hoa nham, Vương Đăng lập tức vọt tới, hẳn ta lấy ra một con dao gắm mố trong đầu nó ra được một viên tinh thạch to như đá hoa cương





'Đây chính là yêu hạch của yêu thú, một viên ít nhất có thể bán được 10.000 đồng.

Ba người bọn họ không làm gì cả mà đã có thể chia nhau 2800 đồng rồi.

Tân Ngọc thấy đã dọn sạch chiến trường thì nói: "Nhiệm vụ của ta lần này là tìm một gốc cây linh thảo cấp hai ở xung quanh Häc Hổ Lĩnh, trong lúc đó sẽ gặp phải không ít yêu thú cấp một, nhưng mà các ngươi yên tâm, có ta ở đây, những yêu thú kia sẽ không làm các ngươi bị thương được đâu, chúng ta tiếp tục đi!"

Nói xong, Tân Ngọc tiếp tục tiến về phía trước, Lục Nhân và những người khác thì đi theo phía sau.

Đọc theo đường đi, bốn người Lục Nhân và Tân Ngọc gặp. phải không ít yêu thú cấp một, có Cưồng Phong Lang tốc độ. cực nhanh, Kim Cương Viên mạnh mế hung hãn.

Nhưng những yêu thú này đều không thể tồn tại quá ba cái chớp mắt ở trước mặt Tân Ngọc.

Bốn người tìm kiếm ở xung quanh Häc Hổ Lĩnh khoảng ba đêm, chém giết gần hai mươi con yêu thú.

Vào ngày thứ tư, cuối cùng Tân Ngọc cũng tìm thấy được một gốc linh thảo màu xanh biếc ở dưới một gốc cây cổ thụ.

Linh thảo kia trông giống như một cái đèn lồ ng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng xung quanh.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi!"

Trong mắt Tân Ngọc lóe lên tia sáng, có gốc Bách Khiếu Thảo này, có lẽ nàng ta sẽ thành công mở ra linh khiếu thứ tám.

Nhưng mà, khi nàng ta hái Bách Khiếu Thảo xuống lại phát hiện lòng bàn tay của mình có độc tố màu xanh biếc xâm nhập.

“Sao Bách Khiếu Thảo lại có độc?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tân Ngọc thay đối

“Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì thế?” Lục Nhân tiến lên hỏi.

"Ta trúng độc, chắc là có người muốn đối phó ta!" Tân Ngọc nhíu mày, nàng ta đang định thúc giục linh khí bảy linh khiếu đế loại bỏ độc tố trong lòng bàn tay, nhưng lại phát hiện độc tố kia thẩm thấu càng lúc càng nhanh.

“Ha ha ha, đương nhiên là do ta làm!”

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng cười, chỉ thấy bốn bóng người lao ra khỏi rừng rậm phía xa, lại là đám người Đinh Hải.

Đỉnh Hải đi tới trước mặt Tân Ngọc, ánh mắt lộ ra nụ cười tà ác nói: "Tân Ngọc, ta đã sớm đoán được ngươi đến Hắc Hổ Lĩnh là vì để hái Bách Khiếu Thảo, nên đã rải một chút độc lên Bách Khiếu Thảo mà thôi, nhưng mà ngươi yên tâm, loại độc này sẽ không làm tổn thương đến thân thể của ngươi, chỉ làm cho toàn thân ngươi vô lực, kiệt sức thỏi!”