Trong gia tộc có một gã thị vệ trưởng, huyễn thú là Chuột Trắng Lông Gấm, cực kì am hiểu truy tung.
Chỉ đơn thuần chạy trốn là rất khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.
“Ẩm!”
Một viên cầu lửa được ném xuống từ trên cao phía sau.
Lâm Thần dựa vào thân pháp tuyệt diệu né trái né phải tránh thoát mảnh vỡ từ viên cầu lửa.
Nhưng mà làn sóng nhiệt kh ủng bố tỏa ra từ giữa viên cầu lửa vẫn ập lên lưng Lâm Thần, nóng tới mức khiến hắn khí huyết cuồn cuộn.
Lâm Nhất Minh cười cọợt liên tiếp thả ra viên cầu lửa, giống như là mèo vờn chuột.
Đám thị vệ trưởng đều cười ha ha. Bọn họ cảm thấy lần này Lâm Thần trốn không thoát.
Hiển nhiên, bọn họ đã quên là trước đây Lâm Thần chỉ với một người một sói, cả người tắm máu, xây nên cơ nghiệp kiên cố cho nhà họ Lâm ra sao.
“Thiếu gia, để ta lênỊ”
Một gã thị vệ trưởng xoa tay hầm hè: “Ta chướng mắt thằng nhãi này lâu lắm rồi. Lúc trước ta chỉ chơi một con đàn bà thôi mà, vậy mà hắn lại đánh gãy chân ta, còn phạt †a một năm tài nguyên tu luyện, hại ta đến bây giờ còn chưa đột phá cảnh giới.”
Lâm Nhất Minh liếc gã một cái, gật nhẹ đầu. Huyễn thú của gã thị vệ trưởng kia là một con nhím. Gã tụ tập khí lực, một cây trường mâu sắc bén xuất hiện trong tay.
Sau đó, gã chợt ném mạnh trường mâu về phía Lâm Thần.
“Vèo!”
Trường mâu phá vỡ hư không, phát ra tiếng vù vù chói tai.
Lâm Thần đầm mạnh một quyền xuống đất, cả người nhảy bật lên cao.
Ngay sau đó, hắn dùng một quyền đấm nát cây trường mâu bay tới.
“Răng rắc!”
Trường mâu bị đấm gãy, mà Lâm Thần cũng bị lực lượng bám trên trường mâu bắn ngược ra ngoài.
“Quả nhiên, cảnh giới còn quá thấp!”
Lâm Thần lau tơ máu đỏ thắm bên môi, không hề ham chiến, nhảy người một cái, tiếp tục chạy trốn về phía sâu trong rừng cây.
“Ha ha ha ha ha...”
“Thấy chưa, hắn bị thương rồi!”
“Kia chính là thiên kiêu đã từng rất nổi danh cơ đấy! Bây giờ chẳng khác gì... một con chó!”
Phía sau truyền đến tiếng cười to của đám người.
“Cứ tiếp tục chạy trốn là không được...” Trong mắt Lâm Thần dần dần xuất hiện sát ý.
Cây non hoảng sợ: “Ngươi định làm gì? Tuyệt đối đừng liều mạng, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ!”
“Không phải đối thủ thì nghĩ cách làm đối thủi”
Lâm Thần quát lớn. Tuy rằng hắn đang giận dữ, nhưng mà đầu óc hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
Nếu cứ đánh bừa mà muốn giết ra khỏi đám người thì đúng là rất khó.
Nhưng mà nơi đây là núi sâu rừng già!
Mình lại có được thị giác toàn năng. Đây chính là ưu thế lớn nhất!
Nếu lợi dụng tốt thì có lẽ có thể giết ngược lại được.
“Nhãi ranh, ta khuyên ngươi vẫn nên nhịn đi, có câu nói...” Cây non lải nhải.
Lâm Thần nổi giận: “Nhịn nhịn nhịn, nhịn con mẹ ngươi chứ nhịn, sợ thì nói thẳng đi, cái đồ không cốt khí!”