Vạn Cổ Long Đế

Chương 32: Giết đến cùng đi!




Ở sâu trong hang động, người nhà họ Trương đang chém giết với các yêu thú khác.

Kinh Lôi phủ rất lớn, tất nhiên là không thể chỉ có một con Gấu Vảy Lạnh bảo vệ.

Lâm Thần mặt mày càng thêm lạnh băng. Dưới sự cảm giác của hắn, nhà họ Trương liên tục có trưởng lão bị thương nặng, kể cả dẫn đầu Trương Huyền cũng cả người đẫm máu, hô hấp phập phồng, và con Rắn Bạc Lửa Đốm trước mặt ông ta cũng đã mình đầy thương tích.

“Giết đến cùng đi!” Trương Huyền hét lớn: “Chỉ cần có thể lấy được bảo vật thì mọi hi sinh đều đáng giái”

“Phụt!” Lại một gã trưởng lão vì không kịp tránh né mà bị yêu thú đâm trúng.

Đến tận đây, đã có hai gã trưởng lão chết, ba gã trưởng lão bị thương.

Trương Huyền cắn chặt răng, trong mắt đều là lửa giận. Không thể rút luil

Đã đi tới đây rồi, nếu rút lui thì tất cả đều sẽ thất bại trong gang tấc!

Gia tộc đã bị tổn thất nhiều cao thủ, cách duy nhất để ngăn chặn tổn thất là mang hết bảo vật trong Kinh Lôi phủ về nhà.

Bọn họ cứ vậy mà chém giết thêm một lát nữa. Sau khi một con yêu thú cuối cùng ngã xuống, Trương Huyền dùng một tay còn lại chống lên vách động há mồm thở dốc.

Trước mặt ông ta chỉ còn lại một gã trưởng lão đang đứng.

Mà tình huống của gã kia cũng không ổn, máu tươi đầy người, cả người đã kéo tới mức cực hạn.

“Cuối cùng cũng giết sạch đám súc vật kia rồi!”

Trương Huyền loạng choạng đẩy ra cánh cửa đồng thau cuối cùng ở trước mặt.

Khi cánh cửa đồng thau được mở ra, trong mật thất lập tức bùng nổ ánh sáng rực rỡ của linh ngọc.

Từng đám linh ngọc được chất đống trên mặt đất. Hai linh văn, ba linh văn, muốn mấy linh văn cũng có. Ngoài linh ngọc ra còn có vài quyển công pháp. Trên vách mật thất cũng có chữ viết.

“Lần này nhà họ Trương ta quật khởi thật rồi!” Trương Huyền khàn giọng nói, kích động đến mức cả người run rẩy.

Sau đó, ông ta sai gã trưởng lão kia: “Ngươi vào trước đi!”

Gã trưởng lão căng da đầu đi vào. Bên trong yên tĩnh, không hề có tiếng động, cũng không có yêu thú đánh lén.

“Tốt lắm! Tốt lắm!”

Lúc này, Trương Huyền mới yên lòng, cười lớn đi vào trong mật thất.

Gã trưởng lão đang định đi theo thì chợt vang lên một tiếng động nhỏ. Một dây leo sắc bén đâm xuyên qua trái tim gã từ phía sau.

Gã trợn to mắt, bọt máu liên tục trào ra từ khóe môi.

Gã bị hút cạn một ít sinh cơ còn sót lại trong cơ thể, lại không phát ra nổi một tiếng động nào.

Lâm Thần cẩn thận đặt Lâm Ninh Nhi xuống đất, rồi một người một cây đi vào trong mật thất.

“Lấy hết toàn bộ linh ngọc cho tal”