Vạn Cổ Long Đế

Chương 23: Cản hắn lại!




Lâm Mộc muốn đựng dậy từ mặt đất, nhưng vì vết thương rất nặng nên lại phun ra một ngụm máu tươi.

Điều làm hắn ta cảm thấy sợ hãi chính là rõ ràng huyễn thú của Lâm Thần đã bị giết, mà sao Lâm Thần lại còn có được sức lực mạnh như vậy?

“Dám nảy ý đồ xấu với tỷ ta hả? Lâm Mộc, ngươi to đúng là to gan!”

Lâm Thần vẻ mặt dữ tợn, bước nhanh lên trên, đấm một quyền xuống.

Đầu quyền bao phủ một lớp vỏ cây, cứng rắn như thiết, nên mạnh xuống ngực Lâm Mộc.

“Răng rắc!”

Xương ngực của Lâm Mộc bị vỡ ra, trái tim cũng bị lực lượng khổng lồ đè ép thành máu loãng.

Hắn ta nghiêng đầu, không còn hô hấp.

Rõ ràng là cao thủ tầng năm cảnh giới Địa Linh, lại không kịp gọi ra huyễn thú ngay trước mặt Lâm Thần.

“Tiểu Thần, đệ... đệ khôi phục tu vi rồi hả?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lâm Ninh Nhi lộ ra vẻ vui mừng.

Nàng lảo đảo bước lên ôm chặt Lâm Thần.

Sau đó, nước mắt tuôn rơi giống như hạt cườm đứt dây, làm ướt đầu vai của Lâm Thần.

“Tỷ, là do đệ không bảo vệ tốt tỷ, làm tỷ chịu ấm ức.”

Lâm Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Ninh Nhị, kiên định nói: “Từ nay về sau, đệ sẽ không bao giờ để người ngoài ức hiếp tỷ nữa.”

Lâm Ninh Nhi vốn đang cười, nhưng rất nhanh thì thay đổi sắc mặt: “Tiểu Thần, gia tộc đang đuổi bắt đệ ở khắp nơi, nhân lúc bọn họ còn chưa về, đệ mau chạy ra khỏi Vân

Thành đi, chạy càng xa càng tốt.”

“Tỷ, đệ dẫn tỷ đi.” Lâm Thần nói với giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp.

Lâm Ninh Nhi đang định nói chuyện thì chợt thấy trên đầu Lâm Thần có một cây non.

Cây non đang mở to đôi mắt nhỏ của mình nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Ninh Nhi hoảng sợ: “Tiểu Thần, nó... nó là...”

“Tỷ, đây là huyễn thú mới của đệ.” Lâm Thần túm cây non từ trên đầu xuống, cười nói: “Chờ lúc rảnh đệ sẽ giải thích với tỷ. Bây giờ chúng ta đi thôi.”

“Ừ”

Lâm Ninh Nhi thật lòng vui mừng vì Lâm Thần đã khôi phục tu vi, mọi vẻ chán nản ban đầu đều tan biến hết.

Lâm Thần đi vào từ đường gia tộc, tìm được bài vị của ông nội Lâm Thiên Mệnh.

“Ông nội, nhà họ Lâm tình người bạc bẽo, nếu ông tiếp tục ở lại đây thì chẳng khác gì chịu nhục nhã. Ta dẫn ông cùng nhau đi.”

Lâm Thần cất bài vị vào trong nhẫn trữ vật, rồi cõng Lâm Ninh Nhi chạy ra ngoài.

“Loẹt xoẹt!”

Một đám đệ tử nhà họ Lâm chạy tới bao vây Lâm Thần.

“Lâm Thần, ngươi muốn chạy trốn hả, nằm mơ đi thôi!"

“Ngươi không chỉ mang đến sự xấu hổ cho gia tộc, mà còn dám giết chết Nhất Minh thiếu gia, hôm nay bọn ta phải

bắt được ngươi để hỏi tội!”

Đám đệ tử nhà họ Lâm kia đều thuộc một mạch bên Lâm Hồng Bân.

Bọn họ mặt mày âm trầm, sát ý dày đặc. “Tiểu Thần..”

Lâm Ninh Nhi siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt: “Tỷ... tỷ có làm liên lụy đệ không?”

“Ha ha, đám vô dụng kia không cản được đệ!” Lâm Thần cười lớn nói: “Tỷ, nhìn đệ này!”

Dứt lời, cả người Lâm Thần bùng nổ linh khí nồng đậm, Vạn Mộc Tranh Vanh Thể được thể hiện ra một cách toàn diện, một luồng sinh cơ khổng lồ quanh quẩn xung quanh hắn.

Cây non lại bò lên trên đầu Lâm Thần.

Nó biến đôi tay thành hai sợi roi dài, cười nói: “Để Thụ ca giúp các ngươi thả lỏng gân cốt!”

“Bùm! Bùm! Bùm” Lâm Thần lao nhanh ra ngoài, mỗi một bước chân chạm xuống mặt đất đều phát ra tiếng nổ vang, dẫn tới mặt sân chấn động liên tục.

“Cản hắn lại!”

Một đám đệ tử nhà họ Lâm gọi huyễn thú ra. Bọn họ còn chưa kịp có động tác gì thì Lâm Thần đã lướt qua đâm bay bọn họ.

“Rầm!”

Một gã đệ tử vừa lúc cản trước mặt Lâm Thần, bị Lâm Thần đâm bay ra ngoài, còn chưa kịp rơi xuống dưới đất đã văn lên vài tiếng gãy giòn, xương cốt hoàn toàn vỡ vụn.

Lâm Thần giống như là một con thú dữ phát điên, người nào cản người đó chết.

“Đứng lại!”

Một gã thanh niên cưỡi con cọp răng kiếm đánh về phía Lâm Thần.

Cây non quất cây roi dài lên không trung, quất một cái “bốp” lên mặt gã thanh niên kia.

Gã hét thảm một tiếng, rơi xuống từ trên lưng cọp răng kiếm, một nửa khuôn mặt bê bết máu thịt.

Lâm Thần lao nhanh ra phủ đệ, rồi chợt khựng bước lại.

Trước mặt hắn, một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn xuống từ trên cao, sát ý đẫm toàn thân.