Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 986: C986: Lão ăn xin




Trần Mộc sửng sốt.

“Nếu gặp được người mình muốn gặp nhất, ngươi sẽ nói gì với người đó?” Thanh niên mặc đạo bào lại hỏi.

Trần Mộc cau mày: "Ngươi... Ngươi muốn nói về điều gì?"

“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nói chuyện với người ngươi muốn gặp nhất.” Thanh niên mặc đạo bào nhếch miệng cười.

Nói xong, phía sau Trần Mộc, khoảng không lại lần nữa vỡ vụn, hắn ta định giơ tay ra đẩy một lần nữa.

Nhưng lúc này, Trần Mộc lại giơ tay lên: "Không, để ta tự làm." Thanh niên đạo bào mỉm cười, tên nhóc này cũng nghịch ngợm như vậy sao?

Trần Mộc hung bạo lui về phía sau, rơi vào mộng cảnh, cho dù không cần nhảy, mộng cảnh này cũng sẽ bao trùm lấy hắn.

Trần Mộc nuốt ba quả Cực Lạc Mộng Quả, đã trải qua hai mộng cảnh cực lạc. Và lần này là mộng cảnh cực lạc thứ ba.

Ánh sáng của các ngôi sao bay qua tâm mắt của Trần Mộc, vạn vật xoay chuyển, mộng cảnh vô tận.

Khi tỉnh lại lần nữa, Trần Mộc đã đến một mộng cảnh hoàn toàn mới.


Đây là một thành cổ thịnh vượng, phía trên thành có một tấm bảng khổng lồ, trên tấm bảng khắc ba chữ lớn “Thành Thiên Dương.”

Trời đang vào mùa đông, những bông tuyết trắng xóa rơi xuống, con đường phủ một lớp băng dày, mặt băng phủ đầy tuyết, toàn bộ thảm thực vật đều bị đóng

băng và héo úa.

Gió lạnh ảm đạm thổi qua, trong thành cổ, con người đủ các loại màu da và sắc tộc đều quấn chặt mình trong những chiếc áo khoác sờn rách, vội vã đi qua.

Một người ăn xin đã hơn sáu mươi tuổi đang quỳ trong băng tuyết để ăn xin, quần áo mỏng manh, vá víu, có không biết bao nhiêu lỗ kim, gió lạnh thổi qua kế hở trên quần áo khiến ông ta phải cắn răng vì lạnh.

Mái tóc trắng như tuyết của ông ta rối bù, trên đó có rất nhiều bụi bẩn, thắt lưng cong xuống, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra vẻ bất lực và đáng thương, nhìn những người qua đường và van xin một cách khó khăn.

"Phu nhân, bà làm ơn cho ta một ít tiền được không?”

“Thưa ngài, xin vui lòng cho ta một ít tiền, làm ơn, hãy cho chúng ta một ít bạc đi mài"

"Đồ ăn xin hôi hám, cút đi! Nếu ngươi còn dám tới tìm ta lần nữa, có tin ta sẽ đánh chết ngươi không!”


Những người qua đường hoặc phớt lờ hoặc mắng mỏ ông ta một cách lạnh lùng, cũng không ai ra tay giúp đỡ.

Sau một thời gian dài xin ăn không thành công, ông già ăn xin thở dài, quấn mình trong bộ quần áo mỏng manh.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong lòng ông ta còn ôm một cậu bé bảy tám tuổi. "Ông nội, cháu đói!"

Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn ông già ăn xin bằng ánh mắt ngơ ngác và đáng thương.

"Bắc Huyền, ông nội vẫn còn một cái bánh bao, cháu ăn đi."

Lão ăn xin lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh bao, chiếc bánh bao đã bị bằng tuyết đóng cứng.

Không ngờ vừa lấy bánh bao ra đã bị cậu bé trong tay hất xuống đất.

"Cháu không muốn ăn bánh bao, cháu muốn ăn mì, mì nóng cơi”

"Ông nội, nhanh đưa tiền cho cháu đi, cháu muốn đi ăn mì nóng!"

Nghe được câu này, trong lòng Trần Mộc run lên.

Hắn đứng trong tuyết, tận mắt chứng kiến tất cả những điều này.

Ban đầu, hắn nghĩ rằng lần này trong mộng cảnh, Trì Dao, người ngươi bạn đồng hành khiến hắn canh cánh ngày đêm, không biết yêu hay là hận sẽ xuất hiện. Nhưng không, người xuất hiện chính là người mà hắn khó quên nhất, cũng là người mà trong lòng hắn cảm thấy áy náy nhất.

Một ân nhân đã nuôi nấng hắn trưởng thành và cho hắn tất cả.