Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 974: C974: Cùng lúc đó




Phùng Tiên Khâu hừ lạnh, duỗi bàn tay to lớn ra, những đợt sóng dữ dội nổi lên, rộng lớn và vô tận như đại dương bao la, tỏa ra bốn phía, ngưng tụ thành một bàn tay hủy diệt lớn hàng trăm trượng, lao về phía Trần Mộc.

"Bùm!" Bàn tay còn chưa rơi xuống, uy lực đã xé nát một khoảng không gian trong núi thánh, tạo ra một cái hố khổng lồ.

Trần Mộc thầm cảm thán, Phùng Tiên Khâu tuy đã già nhưng khí huyết và linh lực vẫn vô cùng mạnh mế, thế hệ trẻ không thể thể sánh bằng.

Trần Mộc không lựa chọn đối đầu trực diện mà nhanh chóng rút lui, tránh được bàn tay kia trong gang tấc.

Cùng lúc đó, hắn co ngón tay lại, phá vỡ hư không, hồn hỏa chảy ra ra từ vết nứt trong hư không, hội tụ thành hàng ngàn kiếm ảnh, lao về phía Phùng Tiên Khâu.


"Hừ, chỉ có trò vặt vãnh này mà cũng đòi qua mặt được lão phu sao?"

Phùng Tiên Khâu hừ lạnh, vung tay áo, linh lực như đại dương bao la bộc phát, dễ dàng đánh tan vô số kiếm ảnh.

Ông ta không phủ nhận sự xuất sắc của Trần Mộc, còn trẻ mà đã có thể lĩnh hội được kiếm vực và giế t chết nhiều đệ tử ở đủ các cấp bậc trong Linh Khư Điện.

Tuy nhiên, trước sự áp chế của cảnh giới tuyệt đối, dù Trần Mộc có bao nhiêu chiêu trò thì cũng vô dụng.

"Bùm!" Phùng Tiên Khâu lại ấn bàn tay to lớn của mình, một cơn cuồng phong cuộn lên, khoảng không phía trên Trân Mộc hoàn toàn bị nghiền nát.

Trong vết nứt trong khoảng không, một ngọn giáo khổng lồ có linh lực khủng khiếp, kích thước khoảng trăm trượng đột nhiên lao xuống, những bộ xương trắng dày đặc ở phía trước khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, bị vỡ tan tành trong chốc lát.

Sắc mặt Trần Mộc hơi tối đi, đành phải tránh đi lần nữa, đồng thời còn phải để ý đến những bộ xương dày đặc cùng vô số thảm thực vật rừng rậm không ngừng ùa tới xung quanh, dáng vẻ có phần chật vật.

"Tên nhóc kia, chết đi!" Phùng Tiên Khâu gầm lên dữ dội, cơ thể lao về phía trước như một con hổ.


Linh lực của Bất Diệt Cảnh đỉnh phong cuồn cuộn tỏa ra, dọn sạch một khoảng đất trong phạm vi vài dặm. Tất cả xương cốt đến gần đều biến thành bột vụn, sát khí nồng nặc đến mức đáng sợ.

Mặt Phương Thanh Điệp lập tức biến sắc, đôi mắt đẹp nhanh chóng nhìn về phía trước nhìn về phía người của Cửu Nguyệt Linh Cung, hiển nhiên là hy vọng Cửu Nguyệt Linh Cung có thể giúp đỡ.

Hàn Linh Nguyệt cũng chú ý tới Trần Mộc đang bị Phùng Tiên Khâu nhắm tới, lập tức nhìn về phía trưởng lão bên trong, trong đôi mắt đẹp mang theo sự cầu xin: "Trưởng lão!"

Trưởng lão của Cửu Nguyệt Linh Cung ngạc nhiên liếc nhìn Trần Mộc phía sau.

Tuy nhiên, nàng ta còn chưa kịp mở miệng, đại sư tỷ bên cạnh đã lên tiếng: "Hàn Linh Nguyệt, ngươi phải phân biệt rõ cái nào quan trọng. Tên nhóc này tự đi gây thù chuốc oán với người ta, Cửu Nguyệt Linh Cung chúng ta không có thời gian quan tâm đ ến mấy chuyện vớ vẩn của hắn. Bí mật trường sinh bất tử đã ở ngay trước mắt, so với bí mật trường sinh bất tử, thứ tình nghĩa vớ vẩn của các người không đáng được nhắc tới."


Những nữ đệ tử khác của Cửu Nguyệt Linh Cung có mặt cũng gật đầu, một sư tỷ khác có quan hệ tốt với Hàn Linh Nguyệt cũng nói: "Hàn sư muội, chúng ta để bọn họ đi theo đã là một ân huệ với tên nhóc này rồi, còn kẻ thù mà hắn ta đã xúc phạm thì hắn ta phải tự mình giải quyết.”

Hàn Linh Nguyệt nghe lời này, trong lòng ớn lạnh, nhưng cũng không thể trách bọn họ. Dù sao giữa Cửu Nguyệt Linh Cung và Trần Mộc cũng không có bao nhiêu tình cảm, người duy nhất có giao tình với hắn chỉ có một mình Hàn Linh Nguyệt mà thôi.

Thấy không còn hy vọng cầu cứu Cửu Nguyệt Linh Cung, Phương Thanh Điệp nghiến răng, cầm linh kiếm trong tay lao về phía trước.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp lao tới, Trần Mộc tung một chưởng tới, không có linh lực cuồng bạo, chỉ có một cơn gió cuồng nộ, đẩy thân thể mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp về phía Cửu Nguyệt Linh Cung.

"Cô đi trước đi, đừng lo cho ta." Trần Mộc hét lớn.