Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 956: C956: Đồ khốn nạn




Mỗi một loại linh khí thượng cổ đều vô cùng quý giá, ngay cả ở Trung Thổ Thần Châu, một số giáo phái và thế lực nhỏ cũng có thể coi đó là bảo vật trấn giữ tông môn rồi.

Tuy nhiên, trước mặt có hàng vạn món linh khí thượng cổ, mỗi món đều chứa đựng linh tính. Khi thánh mộ vừa mới được mở ra, sự khổng lồ của chúng đã khiến người ta cảm thấy điên cưồng rồi.

“Rắc!"

Sau khi vết nứt dần dần mở rộng, ánh sáng rực rỡ biến thành một luồng ánh sáng chói lọi, băn ra từ vết nứt đen, lan rộng đến mức khiến người ta há hốc mồm.

Những nhân vật đứng đầu của sáu thế lực lớn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi luồng ánh sáng bản ra, họ đồng loạt giơ tay ra. Linh lực bùng nổ, biến thành những tấm lưới khổng lồ và tóm lấy chúng. Cho dù tông môn của họ có nền tàng vững chãi, nhưng họ cũng không dám lãng phí những thứ đồ tốt như linh khí thượng cổ!

Tuy nhiên, dù họ ra tay ngay lập tức nhưng số lượng vẫn quá nhiều, vẫn còn vô số tia sáng xuyên qua lưới, bắn ra tứ phía và biến mất trong dãy núi đổ nát.

Hiện trường bỗng chốc trở nên náo loạn.

Những võ giả đều đang trong tư thế sẵn sàng tranh giành, đôi mắt đỏ ngầu, hành động nhanh chóng, đuổi theo về mọi hướng.

Có người đi vào khu rừng hoang tàn, có người bay lên trời, thậm chí có người còn lao vào vùng dung nham, tiếng hô vang hỗn loạn đồng thời vang lên.


Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung bắt được gần như nhiều luồng ánh sáng nhất. Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cũng không nhàn rỗi, cả hai lao lên trời, cũng bắt được vài luồng ánh sáng.

Những luồng ánh sáng này đều là linh khí thượng cổ giàu tính linh tính. Tuy Trần Mộc không thích nhưng cũng không muốn lãng phí, tạm thời cất chúng vào. nhẫn không gian, để giữ lại cho Tôn Béo và những người khác sử dụng.

Cơn mưa ánh sáng này kéo dài khoảng một nén hương. Khi những luồng sáng tản ra, số cường giả tại hiện trường đã bị giảm đi một nửa, nửa còn lại đang nhăm nhe bên trong thánh mộ.

Những linh khí thượng cổ phía trước này chỉ là một cơn mưa phùn, so với những bảo bối khổng lồ ẩn giấu trong thánh mộ thì những thứ này không đáng nhắc tới. Bọn họ đều cho rằng mình có đủ khả năng để có thể tiến vào thánh mộ, tìm kiếm những cơ hội lớn hơn.

Sau khi những luồng sáng tản đi hết, người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc chiến xa cũng nói: "Vào mộ!"

"Rầm rầm!" Ngay lập tức, chiếc chiến xa do kỳ lân đen chín đầu điều khiển đã lao về phía khe nứt thánh mộ, vết nứt này tuy nhỏ, nhưng cũng đủ chứa mấy vạn người.

Ngay khi Vũ Hóa Thần Môn di chuyển, người của Nam Lĩnh Thần Cung và Cửu Nguyệt Linh Cung không lãng phí thời gian, lao về phía thánh mộ. Bọn họ đều đến vì đồ vật trong thánh mộ, bởi bất kỳ linh khí thượng cổ nào cũng không thể so sánh được với phương pháp trường sinh bất tử!

"Chúng ta cũng đi thôi!" Nói xong, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cùng với những người của Cửu Nguyệt Linh Cung cũng lao ra ngoài.

Khi tiến vào khe hở trong kết giới vạn thước, Trần Mộc lập tức có thể cảm nhận được một luồng yêu khí đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm đang tràn ra. Yêu khí này chảy vào hư không, có thể xuyên thủng phòng ngự linh khí, đánh thẳng vào cơ thể của mọi người.


Tuy nhiên, đối với các cường giả Bất Diệt Cảnh mà nói, yêu khí này cũng cũng chỉ có thể cầm chân họ trong một thời gian ngắn mà thôi.

Bên trong thánh mộ là một không gian rộng lớn và hoàn toàn độc lập.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng màu đỏ giống như dung nham vậy. Những đợt nhiệt cưồn cuộn quét qua, chứa đựng hỏa độc mạnh mẽ. Hỏa độc ở đây còn mạnh hơn bên ngoài gần trăm lần.

Nhìn xung quanh, đây thực sự là một chiến trường hoang vu, không có bất kì màu xanh nào!

Chỉ có vô số xác động vật có kích thước khổng lồ đã bị phong hóa thành những bộ xương và bị chôn vùi dưới cát bụi.

Ở đây không thể nghe thấy tiếng kêu của bất kỳ loài động vật nào, thậm chí cả côn trùng cũng không có. Ngoại trừ những cơn gió dữ dội trên bầu trời, nơi đây yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung đều dừng lại, nhìn không gian trong thánh mộ với vẻ mặt e dè.

Đột nhiên, một cường giả nhà họ Quý ngẫu nhiên đưa tay ra tóm lấy một võ giả trẻ tuổi không biết từ đâu đến.


Võ giả trẻ tuổi thoạt đầu có hơi bối rối, ngơ ngác nhìn cường giả nhà họ Quý. Nhưng một giây sau, khi nhìn thấy không gian thánh mộ yên tĩnh đến đáng sợ, như thể nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi. Tuy nhiên, không cho hắn ta cơ hội vùng vẫy, cường giả nhà họ Quý đã ném hắn ta ra ngoài.

“Quý Bằng Thiên, mẹ kiếp, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu...” Võ giả trẻ tuổi vẫn đang gào thét dữ dội.

Khoảnh khắc tiếp theo, còn chưa dứt lời, cơ thể hẳn ta đã ở trong khoảng không, bị cắt thành từng mảnh, biến thành máu và rơi xuống dưới.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rùng mình, không tự chủ được mà lùi lại, nhìn Quý Bằng Thiên với vẻ sợ hãi.

"Nơi này quả nhiên có điều kỳ quái!" Khóe miệng Quý Bằng Thiên nhếch lên một nụ cười. Nơi càng yên tĩnh thì càng kỳ quái, đặc biệt là trong thánh mộ này. Nếu nói nơi này không hề nguy hiểm thì đánh chết Quý Bằng Thiên cũng không tin.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ta khế di chuyển, rơi vào trên người những võ giả vô danh. Trong phút chốc, những võ giả đó lộ rõ vẻ sợ hãi và lùi lại.

Ánh mắt Quý Bằng Thiên mang theo ý cười, những kẻ ngu ngốc này thật sự cho rằng phía bọn họ vất vả dọn đường thì chúng có thể yên tâm đi theo trục lợi sao? Sở dĩ bọn họ phớt lờ những kẻ này là vì bọn họ đang chờ thời khắc quan trọng nhất để dùng chúng làm bia đỡ đạn mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn ta lại giơ tay ra, linh lực mãnh liệt dâng trào, biến thành một tấm lưới khổng lồ, tóm lấy một số võ giả chưa kịp trốn thoát, tiếp tục ném họ về phía khu vực hoang văng phía trước.

"Quý Bằng Thiên, đ**m* nhà ngươi!"

"Đồ khốn nạn!"


Những tiếng kêu gào vẫn còn vang vọng ở nơi xa, nghe những lời chửi rủa này, Quý Bằng Thiên chỉ bình tĩnh gãi tai và nhếch miệng cười.

Về phần các môn phái lớn như Vũ Hóa Thần Môn, Cửu Nguyệt Linh Cung, Nam Lĩnh Thần Cung, họ đều đã quen với việc này đến thản nhiên. Giới tu sĩ vốn luôn tàn khốc như vậy, đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này hết sức bình thường.

Những cường giả hàng đầu đó cũng không bỏ lỡ cơ hội này, ánh mắt lóe lên, cẩn thận chú ý đến khoảng không trước mặt.

Cảnh tượng tương tự lại xảy ra, khi những võ giả xui xẻo này bay ra ngoài, trước khi đáp xuống một ngọn núi căn cỗi, cơ thể họ đã bị xé toạc, hóa thành máu thịt rải rác trên mặt đất.

Cái chết của những võ giả xui xẻo này giống hệt như cái chết của võ giả trước đó. Điều quan trọng nhất là không ai có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, đến một chút dao động linh lực cũng không có một chút dao động!

“Thật kì lạ!" Sắc mặt của không ít cường giả chợt trở nên tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã bắt đầu hối hận, có lẽ họ đã đánh giá quá cao thực lực của mình rồi.

"Không hổ danh là mộ của thánh nhân, quả nhiên là khác biệt!" Ánh mắt sắc bén của Quý Băng Thiên nhìn ra xung quanh.

"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ dưới lòng đất này có siêu linh trận bị chôn vùi sao?" Phương Thanh Điệp ở bên cạnh Trần Mộc nhẹ nhàng hỏi.

Trần Mộc lắc đầu, liếc nhìn vị trí thi thể của những người kia, nói: "Nếu là linh trận thì không thể không có một chút dao động linh lực nào được!"

"Ta cảm thấy đây không phải là linh trận, mà là một loại trận pháp phong thủy thì đúng hơn!"