Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 889: C889: Võ thúc




Trước Đỉnh Bách Hoa có hai người đàn ông trung niên đang đứng. Nhìn quần áo của họ, không khó để nhận ra hai người này chính là người trấn thủ của Đỉnh Bách Hoa. Và xét theo khí tức của họ thì điều khiến người ta ngạc nhiên là hai người hộ vệ này thực sự đã đạt đến cảnh giới Bất Diệt.

“Bách Hoa lâu này quả thực thâm sâu khó lường.” Khuôn mặt lạnh lùng của Phương Thanh Điệp trở nên nghiêm túc.

Một cường giả Bất Diệt Cảnh đã được xếp vào hàng bá chủ ở Nam Châu, nhưng ở Đỉnh Bách Hoa thì chỉ là hộ vệ mà thôi.

"Đỉnh Bách Hoa không mở cửa cho người ngoài, muốn vào thì phải có thiệp mời." Một trong hai hộ vệ nói.

Trần Mộc và Phương Thanh Điệp lấy ra thiệp mời đã chuẩn bị trước đưa cho hộ vệ, sau khi kiểm tra tính xác thực của thiệp mời, hộ vệ lập tức cung kính nói: "Mời hai vị đi cùng ta."

Nói xong, người hộ vệ lập tức dẫn đường. Chẳng bao lâu sau Trần Mộc và Phương Thanh Điệp tiến vào Đỉnh Bách Hoa.


Ở đây, phong cảnh núi non rất đẹp, sương mù như khói bay quanh đỉnh núi, bên cạnh có tiếng nước chảy róc rách, cộng thêm những cây cổ thụ nên cảm giác rất yên tĩnh.

Hôm nay, hàng trăm người đã tụ tập ở Đỉnh Bách Hoa, không khó để nhận ra hầu hết những người được mời tham dự đại hội Bách Hoa này đều là những người trẻ tuổi.

Trong Trung Thổ Thần Châu có vô số cường giả, cũng có rất nhiều gia tộc võ đạo lâu đời, những người trẻ tuổi này phần lớn đều là hậu duệ của gia tộc đó.

Khác với tính khí kiêu căng trong ấn tượng của người thường về những đứa trẻ thuộc gia đình quý tộc, những người này đều rất khiêm tốn, chỉ ngồi trên mặt đất trước Đỉnh Bách Hoa, thỉnh thoảng sẽ có người nói chuyện. Lời nói của họ cũng rất ôn hòa và nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân, rất có thiện cảm.

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đi." Trần Mộc nói.

Phương Thanh Điệp gật đầu, nhưng khi hai người đang chuẩn bị tìm một góc xa để ngồi xuống thì một cô gái xinh đẹp chạy tới.

"Trần Mộc ca, huynh cũng đến đây sao! Đã lâu không gặp." Khuôn mặt như búp bê bằng sứ của cô gái tràn đầy ngạc nhiên và phấn khích.

Trần Mộc liếc mắt nhìn cô gái, có hơi ngạc nhiên: "Không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này."

Cô gái này không phải ai khác.

Đó chính là tiểu thư của Vũ Hóa Thần Môn mà Trần Mộc đã gặp trong thành phố khi chinh phục thành Hoài Dương, Lê Tuyết.

Rất nhanh, phía sau Lê Tuyết, một người đàn ông trung niên vội vàng tới gần, nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ mặt không thiện cảm, sau đó nhìn Lê Tuyết, nói: "Tiểu thư, người không thể chạy lung tung được. Đây là Bách Hoa lâu, không phải bên ngoài, đừng nói chuyện với những người ngươi không quen biết.”


"Trần Mộc ca không phải người ngoài, huynh ấy là cứu tinh của ta mà!" Lê Tuyết bĩu môi giải thích.

"Vị cứu tinh? Là hắn sao?"

Người đàn ông trung niên cười đùa, trong mắt không giấu vẻ nổi khinh thường, bình tĩnh nói: “Tiểu thư, người xuất thân cao quý, là con gái của môn chủ Vũ Hóa Thần Môn, bên ngoài sẽ luôn có người cố gắng tạo quan hệ tốt với người."

"Nhưng người phải hiểu rằng không phải ai cũng xứng đáng làm bạn của người, họ chỉ muốn bám lấy gia cảnh phía phía sau của người chứ không thật lòng đâu!"

Người đàn ông trung niên dường như đang dạy Lê Tuyết nhiều nguyên tắc sống, nhưng thực tế, mỗi lời hắn ta nói đều đang châm biếm Trần Mộc, cảnh báo hắn đừng mơ mộng mà trèo lên Vũ Hóa Thần Môn.

Đáp lại những lời này, đôi lông mày đen nhánh của Phương Thanh Điệp lạnh lùng dựng lên, đôi gò má lạnh lùng phủ một lớp sương giá, rõ ràng là có hơi tức giận.

"Võ thúc, đủ rồi." Lê Tuyết tức giận hét lên.


"Tiểu thư, người không biết bản chất xấu xa của con người, cũng không biết bên trong những con người nịnh nọt mình bẩn thỉu đến mức nào. Để giành được quyền lực, họ sẽ làm bất cứ điều gì." Võ Tả Phong nhẹ nhàng nói, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy lời nói của mình có gì sai hết.

Đối với những lời giêu cợt này, Trần Mộc chỉ bình tĩnh mỉm cười, không thèm quan tâm.

Chẳng qua chỉ là một chú hề mà thôi.

Trân Mộc định bụng rời đi, nhưng ngay sau đó, dường như đã nhìn thấy thứ gì, đồng tử của hắn đột nhiên mở to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

"Gô... Cô... sao cô lại ở đây?" Trần Mộc kêu lên. Phương Thanh Điệp cũng hơi giật mình. Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy Trần Mộc thất thố như vậy.

Ngay lập tức, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn theo ánh mắt của Trần Mộc, nhìn thấy một cô gái mặc váy đen còn non nớt đứng ở phía sau Lê Tuyết.