Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 878: C878: Đại hội bách hoa




Đại hội Bách Hoa.

Đại hội này có thể hơi xa lạ đối với rất nhiều người ở địa giới Nam Châu, nhưng những người từng ở Trung Thổ Thần Châu như Hàn Giang Tuyết và Phương Thanh Điệp thì không hề lạ lẫm.

Đại hội Bách Hoa do Bách Hoa Lâu tổ chức. Bề ngoài, Bách Hoa Lâu là một thanh lâu, có vô số mỹ nữ hoa khôi, người nào người nấy đều là giai nhân thanh tú và xinh đẹp vô cùng, là nơi rất nhiều cường giả và các nhân vật tai to mặt lớn tới mua vui.

Nhưng trên thực tế, chỉ cần là người ở Trung Thổ Thần Châu thì đều biết, Bách Hoa Lâu này là thanh lâu duy nhất ở Trung Thổ Thần Châu có một con đường khác.

Mỗi năm, khi đại hội Bách Hoa được tổ chức, họ sẽ mời các nhân vật hào kiệt ở các phương cùng với rất nhiều cường giả võ đạo tới tham gia, trên danh nghĩa là lôi léo nhân mạch, đồng thời cũng là nơi trao đổi một số tin tình báo quan trọng ở Trung Thổ Thần Châu.

Tất cả những nhân vật hào kiệt đều lấy làm vinh dự khi được mời đến đại hội Bách Hoa này, bởi vì chỉ cần có mặt ở nơi đây, chứng tỏ người đó cũng là cường giả một phương ở Trung Thổ Thần Châu.

Nhưng hôm nay, cả Hàn Giang Tuyết và Phương Thanh Điệp đều không ngờ đại hội Bách Hoa này lại mời thêm Trần Mộc, mặc dù hản rất nổi tiếng ở địa giới Nam Châu, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện ở Trung Thổ Thần Châu cả.


"Chắc chắn người của Yên Vũ Lâu có ý khác!" Hàn Giang Tuyết nói.

Trần Mộc nhìn thoáng qua chữ viết quen thuộc trên thư mời, ở góc dưới bên trái còn kí tên: Bách Hoa tiên tử kính mời!

Bách Hoa tiên tử là hoa khôi đứng đầu Bách Hoa Lâu, cho dù ngàn năm trôi qua cũng không có bất kì cô gái nào có thể tranh được vị trí đó.

"Thú vị thật!" Trần Mộc khẽ nhếch miệng cười, rất ít người biết thân phận thật sự của Bách Hoa tiên tử, thực tế nàng chính là lâu chủ thứ ba của Yên Vũ Lâu.

"Ta đang định đến Trung Thổ Thần Châu một chuyến, không ngờ đã có người vội vàng muốn ta đến đó rồi, đã vậy thì ta phải chiều lòng họ thôi.” Trần Mộc cười nói.

Hắn nhận lấy tấm thiếp mời kia.

Hàn Giang Tuyết chớp mắt, nói: "Này cậu, dính vào sắc là họa đấy nhé!"

"Bách Hoa tiên tử này cố ý gửi thiếp mời cho cậu chắc là muốn xử lý cậu rồi, nghe đồn không biết Bách Hoa tiên tử tu luyện bí pháp gì mà sống gần ngàn năm, dung mạo vẫn không đổi, mắt ngọc mày ngài, thân thể nhẹ nhàng, phong thái như ngọc, tuyệt mỹ vô song!"

"Nếu cậu thèm muốn sắc đẹp của nàng ta, có khi sẽ bị nuốt cả xương đấy.”

Trần Mộc nhếch miệng, xem thường. Thèm muốn sắc đẹp của nàng ta? Có phải năm đó hẳn chưa từng nhìn đâu!

Vạn Trọng Sơn há to miệng, ông ta cũng muốn thuyết phục thêm gì đó, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ta biết địa giới Nam Châu không giữ được chân thằng nhóc nhà cậu được, nếu cậu đã muốn đến Trung Thổ Thần Châu thì ta không cản nữa, nhất định phải cẩn thận đấy.”

Trung Thổ Thần Châu không thể so với địa giới Nam Châu, cường giả nơi đó càng xuất sắc hơn nhiều, hơn nữa quần hùng cắt cứ, nguy hiểm gấp nhiều lần so với địa giới Nam Châu!


Trần Mộc cười cợt: "Ta tự có chừng mực!"

Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên hẳn tham gia vào đại hội Bách Hoa.

Vừa lúc, hắn cũng muốn đi nhìn xem thử, suốt gần ngàn năm qua, Trung Thổ Thần Châu đã sản sinh ra bao nhiêu thiên tài với tài năng tuyệt diễm rồi!

Và cả những đối thủ cũ trước kia của hản, không biết giờ đã chết sạch hết chưa!

Nhưng mà, trước khi đi tới Trung Thổ Thần Châu, Trần Mộc vấn cần chào hỏi những người ở nơi này.

Rời khỏi chủ điện. Vài ngày sau, Trần Mộc đi tới Ninh Quốc.

Bây giờ thế lực ở Ninh Quốc đã xảy ra những biến hóa long trời lở đất.

Hoàng thất biến động, Thánh Long thương hội xây dựng lại, Khương gia và Hạ phủ lấy lại được địa vị võ tướng hùng phong trong triều đình.

Mà Đại Kim Quốc kiêu căng phách lối của trước kia, hiện tại như một con rùa rụt cổ, đừng nói là đến nhà khiêu khích, ngay cả mấy tòa thành trì bị cướp đi cũng phải chủ động giao ra ngoài.


Nói tóm lại, Ninh Quốc hôm nay đang ở trong một chiều hướng phát triển tốt.

"Thiếu gia!" Lúc quay về Ninh Quốc, Bảo Nhi tỷ nhìn thấy Trần Mộc thì hết sức vui mừng, nàng lập tức tiến lên chào đón.

Bảo Nhi của bây giờ dáng ngọc yêu kiều, trổ mã ngày càng xinh đẹp, Trần Mộc cũng khẽ cười, hẳn có thể cảm nhận được sóng linh lực từ trên người Bảo Nhi không hề kém.

Khoảng thời gian lúc trước ở Trần gia, lúc Trần Mộc chỉ là một đứa ngốc, Bảo Nhi là nha hoàn chăm sóc hẳn nhiều nhất, tuy thân phận của nàng tương đối thấp, nhưng Trần Mộc vẫn luôn nhớ mãi ân tình này.

"Bảo Nhi tỷ, xem ra gần đây tỷ đi theo theo Lâm tiền bối tu luyện tốt läm nhỉ, nếu như có cần gì, tỷ cứ nói chuyện với tộc trưởng một tiếng, bảo là ta nói vậy, nói họ cung cấp tài nguyên tu luyện thêm cho tỷ!" Trần Mộc cười nói.

"Không cần đâu, ta theo sư phụ nên cũng không thiếu tài nguyên tu luyện mà!" Bảo Nhi cười hì hì đáp lại.

Với thân phận luyện dược sư lục phẩm của Lâm Triều Ca, tài nguyên trong tay ông ta chắc chắn sẽ không thể ít hơn so với thế lực khác!