Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 870: C870: Cái tên này




Dù sao Trần Mộc tuổi còn trẻ, rất khó bảo đảm nếu hắn xúc động lên, sẽ không xảy ra chuyện gì!

Tuy nhiên, sự hoảng loạn và lo lắng của Hàn Giang Tuyết cũng là thừa rồi.

Trần Mộc ngoài việc ấn nàng xuống thảm cỏ xanh thì không có động tác gì tiếp theo, trong mắt chỉ nở nụ cười vui tươi.

"Tỷ tỷ, ngươi đang sợ cái gì? Ở đây không có ai cả, không phải ngươi nói cho ta thử bây giờ sao?”

Hàn Giang Tuyết hơi giật mình, nhìn thấy ngọn lửa dục vọng trong mắt Trần Mộc đã rút hết, trong mắt chỉ còn nụ cười giêu cợt, nàng cũng biết mình thuần túy là bị Trần Mộc trêu đùa rồi.

Cái tên này!

Tu luyện tâm cảnh còn mạnh hơn cả những lão quái vật đã sống hàng ngàn năm, đã sớm luyện đến cấp độ tâm tịnh như nước rồi!

Làm sao có thể vì một trò đùa của nàng mà hoàn toàn loạn tâm tính mình?


Rất hiển nhiên, vừa rồi dục vọng của Trần Mộc là cố ý bày ra để hù dọa nàng!

"Thử cái gì mà thử, ngươi không sợ ta đánh chết ngươi à?" Hàn Giang Tuyết nói.

"He he, ta có thể giết Từ Thương Uyên, ngươi cho rằng thực lực hiện tại của ta không đủ đánh lại ngươi sao?" Trần Mộc cười nói.

Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết tức giận trừng lên nhìn hắn, lời nói của Trần Mộc không hề khoa trương một chút nào. Với thực lực Bất Diệt Cảnh hiện tại của Hàn Giang Tuyết, ít nhất Trần Mộc bây giờ cũng có thể đấu lại.

Nghĩ lại lúc Trần Mộc mới gia nhập tông môn hơn nửa năm trước, đối mặt với sát ý của Tân Thạch Long, hắn vẫn luôn chịu đựng, đến giờ đây, hắn đã trở thành người mạnh nhất Linh Tiêu Tông! Tốc độ tiến bộ đáng sợ như vậy thật khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị!

“Tiểu đệ đệ, nếu ngươi muốn chinh phục tỷ tỷ, muốn trở thành người đàn ông của tỷ tỷ thì ngươi phải cố gắng nhiều, bởi vì yêu cầu của tỷ tỷ rất cao, không phải người đàn ông nào cũng có thể lọt vào mắt đươc, ít nhất ngươi bây giờ, tỷ tỷ vẫn không ưng!” Hàn Giang Tuyết cười quyến rũ.

"Yên tâm, sẽ có một ngày, khiến ngươi cam tâm tình nguyện ở dưới ta!" Trần Mộc cười nói.

Muốn chỉnh phục Hàn Giang Tuyết, không phải là việc dễ dàng.


Từ lúc bước vào tông môn, hắn có thể nhìn ra Hàn Giang Tuyết không phải là một nữ tử bình thường.

Ít nhất thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài!

"Cho nên... Ngươi có thể đứng lên trước được không?" Hàn Giang Tuyết chớp mắt, bất đắc dĩ nói.

Tư thế hiện tại của hai người thật sự rất xấu hổ...

Nếu thật sự có người tới, hai người cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được!

"Được, nhưng là phép lịch sự, ngươi vừa trêu chọc ta, ta phải tính lãi một chút, nếu không không phải sẽ thiệt thòi sao?" Trần Mộc cười đùa nói.

Hàn Giang Tuyết vừa mở miệng, đang muốn nói cái gì, nhưng khuôn mặt thanh tú của Trần Mộc đột nhiên tới trước mặt nàng.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng cảm nhận được một cảm giác ấm áp truyền đến từ môi mình, đôi môi đỏ mọng mềm mại đã hoàn toàn bị chiếm giữ.

Nhưng cảm giác ấm nóng này chỉ kéo dài hai giây, Trần Mộc đã đứng dậy, liếm liếm mùi hương còn sót lại nơi khóe miệng, cười đùa nói: "Cảm ơn đã tiếp đãi!"

Hàn Giang Tuyết cuối cùng cũng không khống chế được, hai gò má đã đỏ bừng xấu hổ, đứng dậy, đôi mắt đẹp tức giận trừng lên nhìn Trần Mộc: "Tên khốn, ngươi muốn chết àI"

Trêu chọc thất bại, lại bị lợi dụng, Hàn Giang Tuyết sắp khóc rồi!