Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 859: C859: Tự sát à




Tất cả mọi người nhìn thấy đều đổi sắc, Từ Thương Uyên là lão tổ của Thiên Ma cung, chắc chăn năng lực của ông ta sẽ vô cùng khủng bố!

Bao nhiêu ánh mắt nhìn chäm chằm về phía đó, trên đường chân trời, Thanh Quán bao quanh bởi các ngôi sao trên bầu trời biến thành luồng ánh sáng, bản lên bầu trời, cuối cùng va mạnh với năm mặt trăng đen.

Đùng.

Trong giây phút va vào nhau, khắp đất trời như thể yên tĩnh lại!

Ngay sau đó, một vầng hào quang vạn trượng cứ thế phủ lên.

Linh lực bão táp ập tới trong nháy mắt, những gợn sóng đó ép vào hư không làm cho nó liên tục đổ vỡ, sóng lớn vạn trượng như biển rộng cuồng triều, giáng xuống thành Thiên Hòe.

Đoàng đoàng đoàng.

Chỉ mới từng tia dư âm ập xuống mà vô số kiến trúc cao. lớn ở trong thành Thiên Hòe đã ầm ầm đổ sập.

"Xong rồi, thành Thiên Hòe toang rồi!"

"Chạy maul!


Vô số dân chúng và người tu luyện trong thành nhìn thấy thế, bọn họ đều tỏ ra kinh hãi, hốt hoảng muốn thoát thân, bọn họ biết, với mức độ trận chiến như thế này, chỉ một chút dư âm dính vào người thôi cũng có thể trở thành vết thương trí mạng.

Nguy cơ ập đến thành Thiên Hòe như vậy, Vân Hương Nhi căn răng, nàng nhanh chóng lao lên trời không chút do dự nữa, một luồng linh lực ánh sáng bao phủ ra, nhanh chóng phủ hết bầu trời ở Thiên Hòe.

Nhưng cái này chỉ có thể chống đỡ được không lâu, màn ánh sáng linh lực đó liên tục bị đàn phá bởi làn sóng dư âm cao vạn trường, chẳng mấy chốc đã xuất hiện vết nứt sắp sụp đổ.

Vẻ mặt Vân Hương Nhi hết sức khó coi, bóng người đàn ông trung niên cao lớn cũng vội vàng lao thẳng lên bầu trời, linh lực bùng nổ thành một luồng sáng cao khoảng chừng vạn trượng, phủ lấy phía trên thành Thiên Hòe.

"Tông... Tông chủ!"

Nhìn thấy bóng người cao lớn vĩ đại đõ, tất cả mọi người bên trong thành Thiên Hòe đều kích động, mừng rỡ như điên, họ năm rạp xuống quỳ lạy dưới đất.

"Vạn Trọng Sơn!" Sắc mặt Liễu Huyền Sách khá khó coi, ông ta không ngờ là, lão già này lại đuổi tới đây nhanh như Vậy.

Nhưng mà, lúc này đây, Vạn Trọng Sơn cũng không có lòng dạ nào để ý tới mấy người này, ánh mắt của ông nhìn chäm chằm cảnh tượng rúng động trên bầu trời, tròng mắt bất giác mở lớn hơn.

Trận chiến kinh khủng như vậy, ngay cả ông cũng cảm thấy khiếp sợ.


Rầm rầm.

Trên bầu trời xa xa, sao sáng mênh mang và Thái Âm Minh Nguyệt đang điên cuồng trùng kích, mỗi bên chiếm một nửa bầu trời đang ăn mòn đối phương.

Trong lúc tấn công và ăn mòn đó, hai người giằng co không dứt được, dư âm bản ra tung tóe, tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn về phía bầu trời đang liên tục rạn nứt.

Trên trời, Từ Thương Uyên nhìn xuống hai luồng sức mạnh kinh người đang tấn công, vẻ dữ tợn ở trong mắt ông ta càng trở nên dày đặc: "Thằng nhóc kia, là do mày ép ông đấy!"

Bỗng nhiên, một cái ông ta xé lớp áo bào đen trên người mình, từng hoa văn Ma long hung ác quấn quanh lồng ngực, lan đến tận cổ của ông ta, đầu rồng sống động như thật vẫn duy trì tư thế cắn xé cách cổ ông ta khoảng chừng 3 cm.

Mà lúc này đây, Từ Thương Uyên cũng đưa tay ra, móng tay màu đen đang điên cuồng sinh trưởng, nó sắc nhọn như

lợi kiếm đâm thẳng về phía lồng ngực của chính mình..

"Xet xet!" Máu tươi chảy ra như suối từ nơi lồng ngực hẳn, chỉ trong vài giây đã nhuộm đỏ ma văn.

"Tự... Tự sát à?"

Bên trong thành Thiên Hòe, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều hoang mang.

Trần Mộc nhíu mày.

Cái trò này giống hệt như Tân Như Nguyệt!