Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 854: C854: Ngươi thích thì ta chiều




Trong thành Thiên Hoè, bầu không khí đột nhiên im lặng như tờ.

Phía trên bầu trời, Hàn Giang Tuyết và Bạch Đỉnh Thiên đồng thời cúi xuống. Nhìn thấy bóng dáng chàng thiếu niên, Hàn Giang Tuyết thở phào một hơi, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Bạch Đỉnh Thiên thì lại tỏ vẻ hung dữ, bây giờ có nằm mơ ông ta cũng muốn giết chết tên nhóc này, không ngờ hắn lại dám tới đây.

"Trần Mộc?" Địa điện chủ và Anh điện chủ có hơi ngạc nhiên, sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng rất nhanh, sự hưng phấn này lại biến thành lo lắng và bất an.

"Sao ngươi không mau chạy đi, còn quay về làm gì?" Anh điện chủ gầm lên.

Mặc dù Trần Mộc rất mạnh, nhưng cũng chỉ đối với Vạn Pháp Cảnh mà thôi. Còn Từ Thương Uyên đã là một cường giả Bất Diệt Cảnh, lại cộng thêm Liễu Huyền Sách, thái thượng trưởng lão đã đạt tới Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong. Trong tình thế bây giờ, cho dù Vạn Trọng Sơn đến thì cũng phải chết chứ đừng nói đến Trần Mộc.

"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!" Khóe môi Từ Thương Uyên hiện lên một nụ cười hung ác. Ông ta biết tính tình của Trần Mộc, nếu như Linh Tiêu tông xảy ra đại nạn lớn như vậy, hắn chắc chắn sẽ tới.

"Đã lâu không gặp, không ngờ lão già nhà ông vẫn không thay đổi nhiều, vẫn... xấu xí như cũ." Trần Mộc mỉm cười.

Nghe vậy, trên mặt Từ Thương Uyên không lộ vẻ tức giận, bởi vì ông ta đã quen với miệng lưỡi sắc bén của Trần Mộc, nhưng điều này cũng không cản trở được sát khí của ông ta đối với Trần Mộc.

"Ngươi chính là Trần Mộc? Trông thật chẳng ra làm sao." Liễu Huyền Sách quan sát Trần Mộc, nhìn thấy dao động của Thần Tàng Cảnh tầng chín quanh người hắn thì lắc đầu khinh thường.


Danh tiếng của Trần Mộc ở Nam Châu vốn đã rất cao. Dù sao, trong mấy trăm năm trở lại, đây là lần đầu tiên có người có thể tàn sát thế hệ trẻ của hai đại tông môn Thất Huyền tông và Thiên Ma Cung đến tình trạng tuyệt vọng như vậy.

Tuy nhiên, Trần Mộc cũng không để ý đến Liễu Huyền Sách, hắn xoay người, nói với Vân Hương: "Cô giúp ta xử lý những người khác, bọn họ cứ giao cho ta."

"Ngươi... Một mình ngươi sao?" Vân Hương mở. miệng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ngạc nhiên.

Tuy rằng nàng ta biết Trần Mộc rất mạnh, nhưng dù sao trước mặt nàng ta cũng là một cường giả Bất Diệt Cảnh, lại cộng thêm một Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong. Với đội hình như vậy, khắp Nam Châu cũng không ai dám một mình chiến đấu với họ.

"Sai rồi, đối thủ duy nhất của ta chỉ có Từ Thương Uyên mà thôi." Trần Mộc cười nói.

Vân Hương hơi sửng sốt, nhưng khi Liễu Huyền Sách nghe thấy điều này và hành vi phớt lờ vừa rồi của Trần Mộc, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên vì tức giận, hắn ta hung dữ nói: "Đúng là một tên nhóc kiêu ngạo, lão phu tung hoành ngang dọc khắp Nam Châu, trước giờ chưa có ai dám coi thường ta cải"

"Hôm nay ngươi gặp được rồi đó." Trần Mộc lạnh lùng trả lời.

"Hừ, nếu ngươi đã coi thường ta như vậy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!"

Trong mắt Liễu Huyền Sách lóe lên sát ý, vừa dứt lời, linh lực mạnh mẽ của Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong trong cơ thể hắn ta đã bộc phát như một cơn bão, áp lực mạnh mế như một làn sóng khổng lồ, nhắm thẳng về phía Trần Mộc.

"Bùm!" Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh Trần Mộc sụp đổ tại chỗ, vô số kiến trúc bị nghiền nát.

Giữa khói bụi và cưồng phong, đôi mắt của Trần Mộc vẫn bình thản đến lạ thường. Ánh sáng vàng xung quanh giống như một lớp màng ánh sáng, bao phủ cơ thể hắn, khiến hắn không chịu ảnh hưởng của sức mạnh kia.

Thấy vậy, trong mắt Liễu Huyền Sách hiện lên vẻ sắc bén: "Chỉ là một Thần Tàng Cảnh, để ta xem ngươi có năng lực gì!"

Hắn ta không lãng phí thời gian nữa, linh lực dâng trào khắp cơ thể, đột nhiên biến mất khỏi tâm mắt. Khi trở lại lần nữa, hẳn ta đã xuất hiện trước mặt Trần Mộc, linh lực bùng nổ như triều cường biển khơi, bàn tay mang theo dao động có thể hủy diệt thế giới đánh thẳng về phía đỉnh đầu của Trân Mộc.

Trần Mộc không lùi bước, triển khai “Cửu Long Diệt Thần Quyết". Với long cốt đã đạt trạng thái hoàn mỹ, khi hắn tung nắm đấm, long lực hòa với kim quang, biến thành một màu vàng kim, đối đầu với linh lực màu đen kia.

Bùm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian xung quanh hai người vỡ vụn, sóng xung kích điên cưồng tàn phá bốn phương. Nhìn thấy Trần Mộc dễ dàng đỡ đòn, trong mắt Liễu Huyền Sách cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.


Chiến đấu với một khoảng cách cảnh giới vô cùng lớn, tên này có còn là con người không?

"Cẩn thận!" Đột nhiên, Từ Thương Uyên ở phía xa dường như phát hiện điều gì, khuôn mặt biến sắc.

Chỉ thấy nắm đấm phải của Trần Mộc va chạm với Liễu Huyền Sách, còn lòng bàn tay trái duỗi thẳng về phía hư không, một phù văn màu vàng đất bí ẩn ngưng tụ giữa lòng bàn tay và đánh xuống đất.

Thần ấn được truyền vào lòng đất, sức mạnh đại địa như dòng nước nhanh chóng được rút ra và rót vào cơ thể hắn. Linh lực xung quanh hắn đột nhiên dâng lên dâng trào, trong chớp mắt đã đạt tới Vạn Pháp Cảnh.

"Cút đi cho ta!" Dao động linh lực từ nắm đấm của Trân Mộc phóng ra tăng lên gấp mấy chục lần, hắn dùng một sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, xé nát linh lực màu đen của đối phương và đánh vào ngực hắn ta.

Ngay lập tức, mọi người nghe được một tiếng kêu †rầm thấp, Liễu Huyền Sách bị đẩy lùi, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

"Tên này..." Trong mắt Liễu Huyền Sách tràn đầy ngạc nhiên, rõ ràng chỉ là một Thần Tàng Cảnh, nhưng hắn ta lại có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ vậy. Khó trách tông chủ của bọn họ nhất quyết phải giết bằng được hắn, tên nhóc này thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Vạn Trọng Sơn và Hàn Giang Tuyết.

"Mới không gặp có nửa tháng, thực lực của ngươi đã tiến bộ lên rất nhiều, xem ra ta thật sự không thể giữ ngươi lại nữa rồi. Từ Thương Uyên tiến lên một bước, lạnh lùng nói.

Trước kia, Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong còn có thể uy hiếp Trân Mộc, nhưng bây giờ, Trần Mộc không hề sợ hãi Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong. Tốc độ phát triển này thực sự khiến lưng ông ta có hơi sởn gai ốc.

"Nếu như thật sự có năng lực giết ta thì ông còn giữ †a đến bây giờ sao?" Trân Mộc cười nhạo, trong mắt mang theo một tia khinh thường, cong môi nói: "Đừng nói nhảm nữa, quyết một trận sinh tử đi."

"Ngươi thích thì ta chiều!" Từ Thương Uyên lạnh lùng nói.


Vừa nói xong, linh lực toàn thân ông ta đã giải phóng hoàn toàn, áp lực của Bất Diệt Cảnh bay ra như hình thành một loại vật chất, chỉ trong chốc lát, đã nghiền nát †oàn bộ không gian xung quanh Trần Mộc.

So với Liễu Huyền Sách đang ở Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao, Bất Diệt Cảnh dù sao cũng là một khái niệm ở cấp độ khác.

Xương cốt toàn thân Trần Mộc nhanh chóng run rẩy, không gian bị bóp nghẹt như muốn nghiền nát hắn hoàn toàn.

Nhưng chẳng bao lâu, khi một không gian vô hình mở ra, những vết nứt không gian ở thế giới bên này đã được chữa lành và trở lại nguyên vẹn.

"Kiếm vực sao?"

Mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.

Trận chiến giữa Hàn Giang Tuyết và Bạch Đỉnh Thiên hoàn toàn bị trì hoãn. Nút thắt thực sự nằm ở Trần Mộc và Từ Thương Uyên.

Hai người cũng biết điều này, cho nên ngay từ đầu bọn họ cũng không có ý định trì hoãn thêm một giây phút nào cả, lập tức phát huy sức chiến đấu mạnh nhất của mình.

Cả hai người đều vô cùng mạnh mẽ, Từ Thương Uyên chiếm thế thượng phong về cảnh giới, nhưng Trần Mộc lại có tài năng kiếm đạo xuất chúng, trận chiến này thực sự sẽ gây chấn động ở Nam Châu.