Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 842: C842: Lúc này




Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nội thành Linh Tâm phồn hoa đã biến thành đống đổ nát, Trần Mộc tự biết mình không phải người lương thiện gì nhưng hắn cũng không phải là kẻ tàn nhẫn độc ác.

“Vô liêm sĩ", Dương Hoa tức giận hét lên, sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt đã bắt đầu sợ hãi, không còn sự ngạo mạn trước đó.

Thực lực Trần Mộc đã vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn †a, tên này là dị loại, tiếp tục đấu nữa thì e là hôm nay, mạng hắn ta sẽ mất tại đây.

Lúc này, ánh mắt Dương Hoa chuyển động, linh lực quanh thân cuồng bạo lên, người biến thành tia sáng xông ra ngoài thành Linh Tâm, không hề ngoái đầu lại.

Nhưng dù hắn ta định chạy ra khỏi thành thì một tia kiếm quang như sấm sét đã xuyên thủng hư không, mang theo ánh lửa sáng chói từ phía sau đâm một cách chính xác qua đầu của hẳn ta.

Bùm! Một tiếng nổ vang lên, máu băn ra, cơ thể Dương Hoa biến thành thi thể không đầu rồi rớt xuống.


Người của Thất Huyền Tông đều chết sạch, không còn ai sống sót.

Thấy cảnh này, đồng tử An Hy cũng co rụt, dù thế nào nàng ta cũng không ngờ đệ tử Thất Huyền Tông tàn sát cả thành Linh Tâm, tạo cho họ sự tuyệt vọng lại trở thành đám chó chết bị Trần Mộc giết sạch như vậy.

Cảnh này hiển nhiên là làm cho An Hy vô cùng chấn động.

Như thế nào là cường giả? Trong mắt nàng ta, đám người Dương Hoa đã rất mạnh rồi nhưng giờ Trần Mộc lại trêu đùa, giãm đạp họ dưới chân, biến họ thành xác chết.

Trong mắt đẹp của Hạ Chỉ Lan loé lên một cái, tuy đã biết Trần Mộc sẽ không thua nhưng nhìn thấy đám Dương Hoa bị xử lý nhanh gọn như thế, trong lòng nàng ta vẫn khó mà bình tĩnh.

Trong màn đêm yên tĩnh, từ trụ máu tươi không ngừng giáng xuống, cuối cùng thấm vào mặt đất, nhuộm đỏ toàn bộ.

Trân Mộc thu kiếm, người từ từ đáp xuống.

An Hy nhìn chằm chằm vào hắn, hốc mắt dần đỏ lên, không cam lòng quát: “Ngươi cũng là đệ tử của Linh Tiêu Tông sao? Ngươi mạnh như vậy thì không tới đây trợ giúp sớm hơn, nếu thế cha mẹ ta sẽ không chết, dân chúng thành Linh Tâm cũng không chết nhiều như thế!”

Nhìn An Hy đang thét lên chất vấn mình, con ngươi đen của Trần Mộc hờ hững nhìn nàng ta, hắn cười nhạo: “Bản thân không lo tu luyện, cứ chờ người khác tới cứu, chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy là đúng?”

An Hy đờ ra, trong đôi mắt đẹp vẫn là sự không cam tâm và căm hận.

Nàng ta hận Thất Huyền Tông tàn nhẫn độc ác, cũng hận Trần Mộc tới muộn!


“Ta đã nói rồi, muốn chết thì dễ, muốn sống lại rất khó, thói đời chính là như vậy, ngươi không cam lòng, vậy còn sống là đáng mừng rồi, cố gắng tu luyện để tương lai báo thù cho cha mẹ đi!", Trần Mộc thản nhiên nói.

Nói xong, hắn phất tay, nói với Hạ Chỉ Lan: “Chúng ta đi thôi!”

Hạ Chỉ Lan nhíu mày, quay đầu liếc nhìn An Hy, chỉ thấy nàng ta đang giật mình, cúi đầu, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, tự trách và bi ai dâng lên.

Trân Mộc đi đằng trước, không hề quay đầu, Hạ Chỉ Lan nhanh chóng đuổi theo, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là ngươi nói hơi... thẳng quá rồi không?”

“Không, vì sự thật đã bày ra trước mắt, nàng ta không muốn chấp nhận thì cũng phải nhận thôi, ta không nợ nàng ta, nên ta sẽ không nói mấy câu dễ nghe! Làm sao để sống sót, sống sót dưới dạng gì thì phải coi chính nàng ta rồi!”

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan chỉ thở dài, dù Trần Mộc rất mạnh nhưng hắn không hề biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng trong lòng nàng ta cũng biết rõ thói đời tàn khốc như thế, không ai sẽ cho ngươi thời gian tiếp nhận và trưởng thành, chỉ có thể tự mình đứng lên bước đi.


Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan rời thành Linh Tâm!

Toà thành cổ xưa trở thành toà thành chết chỉ trong thời gian ngắn nhưng theo thời gian, nó sẽ trở nên thịnh vượng lần nữa.

Trời trăng xoay vần, núi sông thay đổi, thời gian sẽ vuốt phẳng mọi thứ, người mới sẽ thay thế cố nhân, sinh sống trong toà thành này.

Đây cũng là sự thật.

Còn An Hy, Trần Mộc không hề để ý, sau khi đám đệ tử Thất Huyền Tông chết, nhãn không gian của họ không hề bị Trần Mộc lấy đi, đây coi như món quà cuối cùng Trần Mộc dành cho nàng ta.

Nếu An Hy thật sự biết cố gắng thì sẽ lấy nhãn không gian của đám Dương Hoa, có tài nguyên tu luyện, việc tu luyện và sống tiếp cũng trở nên dễ dàng, còn nếu nàng ta muốn chết, Trần Mộc cũng không ngăn cản.