Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 839: C839: Chơi đủ rồi




Kiếm chém vào không trung, thân ảnh Dương Hoa hiện ra, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một vẻ kinh ngạc: “Một Thần Tàng Cảnh cấp chín lại có được tốc độ như vậy, xem ra thủ đoạn của ngươi cũng không ít!”

"Tuy nhiên, muốn so tốc độ với ta, ngươi vẫn không đủ tư cách!"

Vừa dứt lời, trong mắt Dương Hoa hiện lên vẻ nghiêm nghị, dưới sự bùng nổ linh lực xung quanh, thân hình hắn ta trực tiếp biến mất khỏi tâm mắt, trong nháy mắt, không gian gợn sóng, hai đạo ánh sáng bay ngang qua bầu trời với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ đó đã vượt quá phạm vi mà mắt thường có thể nắm bắt được, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai luồng sáng mờ mịt đang truy đuổi giết chóc trên bầu trời.

Dương Hoa dùng tay tạo thành phong ấn, dưới sự thay đổi phong ấn bí ẩn và khó hiểu, một loạt kiếm khí kinh khủng đột nhiên bắn ra từ trong màn đêm.

"Thanh Hỏa Thánh Linh Kiếm, ngưng tụ!"

Trong màn đêm tối tăm và tĩnh mịch, không khí giữa trời đất vào lúc này dường như dừng lại, những ánh kiếm khiến người ta kinh hãi hiện ra dưới hình dạng chiếc quạt.

Số lượng dày đặc thực sự đã lên tới hàng vạn đạo, ngọn lửa màu xanh giống như ngọn lửa của thế giới ngầm, quấn quanh thân kiếm, nóng rực, một làn sóng dữ dội khó tả lan ra, khiến bầu trời trở nên vặn vẹo.

“Ta xem ngươi trốn thế nào!” Trong mắt Dương Hoa lộ ra vẻ hung dữ, ngón tay chụm lại, chỉ vào không trung.


Bóng kiếm rộng lớn giống như châu chấu vượt đồng, quét sạch tất cả bọn họ, khuôn mặt của Hạ Chỉ Lan và An Hy trở nên nghiêm nghị, mặc dù ở khoảng cách xa, nhưng khí kiếm lạnh lếo này vẫn khiến họ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Không gian bị xuyên thủng, những vòng cung lửa xanh rực rỡ xẹt ngang bầu trời, tạo thành những chùm pháo hoa đẹp nhất khiến người ta say lòng.

Nhưng loại pháo hoa này có sức sát thương mạnh nhất! "Soạt"

Chỉ là, ánh kiếm này tuy dày đặc, nhưng điều kỳ lạ là cùng với cái bóng thần bí lơ lửng trên bầu trời, tất cả những ánh kiếm mang theo ngọn lửa xanh rực đều dễ dàng bị né tránh.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Dưới ảnh hưởng của hàng vạn đạo kiếm khí, bộ quần áo màu xanh nhạt mà Trân Mộc mặc trên người không hề có dấu vết bị đốt cháy!

Rất lâu sau, khi bầu trời tràn ngập ánh lửa xuyên qua, Trần Mộc vẫn bình thản nhìn hắn ta, khóe môi nở nụ cười mỉa mai: "Còn có trò nào khác không?”

"Tên khốn kiếp, ngươi chỉ biết trốn thôi à?"


Vẻ mặt Dương Hoa càng ngày càng hung ác, cơn thịnh nộ từ sâu trong nội tâm không ngừng dâng lên, khiến hắn ta gần như mất đi kiên nhẫn.

Đột nhiên, cơ thể hắn ta tăng tốc, gần như toàn bộ linh lực xung quanh đều tập trung vào giữa hai chân, xuyên qua linh lực ánh sáng xanh rộng lớn.

Một ánh kiếm xuất hiện từ lòng bàn tay, đâm thẳng vào bóng dáng trẻ tuổi khiến hắn ta nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nhiên, vào lúc này, nụ cười trên mặt Trần Mộc dần dần biến mất, trong đôi mắt đen hiện lên một tia lửa giận đỏ ngầu, tràn ngập sát ý lạnh lùng.

"Chơi đủ rồi!"

Lần này, thân thể của Trần Mộc không những không lùi lại mà lao ra như một con báo.

Năm ngón tay hơi nắm chặt, tà khí áp đảo ngưng tụ thành thanh Thái Cổ Ma Kiếm, một ánh kiếm nhanh như chớp đột nhiên xuyên qua khoảng không.

Nhát kiếm này tới quá nhanh!

Trên bầu trời đêm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một đạo ánh kiếm giống như cực quang xé toạc bầu trời.

“Phụt!” Ngay sau đó, một tia máu bắn ra. Một cánh tay của Dương Hoa bay ra. Toàn bộ im lặng như chết!

Mọi người bên dưới đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.