"Không ngờ trong thành Linh Tâm vẫn còn người sống, lại còn là mỹ nhân xinh đẹp nhường này!" Một người trong số đó trêu chọc.
Trần Mộc lười nói chuyện vô nghĩa với bọn chúng, hai ngón tay cong lên, Ma kiếm Thái Cổ ra khỏi vỏ, nháy mắt đã biến thành một bóng kiếm kinh trời, xoẹt qua tứ chỉ hai người kial
"AI" Máu tươi lập tức văng ra tung tóe, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
"Ngươi... ngươi là ai?" Một tên thanh niên khác vẻ mặt sợ hãi, lui về sau liên tục.
Sau đó, hắn ta không hề dừng lại, xoay người chạy về phía sau.
Tuy vậy, hắn vừa cử động, một đạo bóng kiếm nhanh như chớp đã xé trời xẹt qua chân hắn, ngay lập tức, tiếng gào vang lên thảm thiết, hắn ta cũng quỳ xuống.
"Tên khốn này, ngươi có biết ta là ai không? Ông đây là đệ tử Thất Huyền Tông... Hai gã đệ tử vẫn tiếp tục gào thét.
Trân Mộc đi đến trước mặt thiếu nữ trẻ tuổi đang lõa lồ kia, nhìn thân thể hoàn mỹ trần như nhộng, trong mắt hắn không có nửa tia dục vọng, chỉ còn sự hờ hững.
Tuy vậy, hắn vẫn lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian ra, khoác lên người nàng ta.
Tất cả những gì Trần Mộc làm đều rơi vào mắt thiếu nữ trẻ tuổi kia.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng ta cũng thay đổi một chút, nhìn về phía hắn, nhưng sâu trong mắt vẫn là sự trống rỗng, như thể không hiểu tại sao Trần Mộc lại muốn cứu mình!
"Muốn chết rất dễ, nhưng muốn sống... khó lắm!" Trần Mộc nói.
Không ai biết những lời Trần Mộc nói là dành cho thiếu nữ kia, hay là nói cho hai tên đệ tử Thất Huyền Tông.
Tuy nhiên, sau khi hắn nói những lời này, kiếm mang đột nhiên hội tụ sau lưng Trần Mộc, chỉ nhìn qua đã lên đến mấy vạn thanh.
Trần Mộc nhẹ nhàng vung tay lên, đám kiếm mang có thể thấy bằng mắt thường kia từ từ rơi xuống, gọt sạch máu thịt trên người hai gã đệ tử Thất Huyền Tông kial
Tiếng kêu đau đơn thê lương vang lên thảm thiết, mãi vẫn không dừng, vang vọng trong khu phế tích.
Chẳng mấy chốc, trời đã khuya.
Mùi máu tanh đọng lại trong phế tích rất lâu, hai gã đệ tử Thất Huyền Tông ban ngày giờ đã thành thịt nát, rơi đầy đất!
Cảnh này, dù là người có nội tâm mạnh mẽ đến đâu cũng không nhịn nổi, nôn hết ral
Lửa trại bùng lên.
Trần Mộc và hai người Hạ Chỉ Lan ngồi quanh đống lửa, ảnh lửa chiếu lên gương mặt ba người họ.
Thiếu nữ trẻ tuổi kia đã mặc xong bộ quần áo Trần Mộc đưa, ngồi bên cạnh bọn họ. Nàng ta nhìn thi thể nằm trên đất, trong đôi mắt không chứa bất cứ sự đồng tình nào, chỉ có sự thờ ơ đối với sinh mệnh.
"Ngươi là con gái của thành chủ thành Linh Tâm ư?" Trần Mộc hỏi.
Thiếu nữ trẻ tuổi mở miệng: "Ngươi không nên cứu ta, vì làm vậy sẽ hại chết ngươi!"
Trần Mộc lắc đầu cười nói: "Có rất nhiều người từng muốn giết ta, nhưng cuối cùng bọn họ đều chết cả!"
Thiếu nữ trẻ tuổi quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ như ẩn chứa sức quyến rũ vô tận, hút lấy hồn phách con người nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt của Trân Mộc.
Trân Mộc không hề sợ hãi ánh mắt của nàng ta. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới quay đầu lại nhìn đống lửa, hờ hững nói: "Chạy đi, nếu còn không chạy là không có cơ hội nữa đâu!"
Nàng ta vừa nói xong, một nam tử mặc áo bào trắng từ từ bước vào phế tích.
Hắn ta chắp tay sau lưng, bước chân vào bãi phế tích hỗn loạn như vậy nhưng chiếc áo trắng trên người vẫn sạch sẽ, chòm râu hoa râm khiến hắn có thêm vài phần tiên phong đạo cốt.
Phía sau hắn ta còn có một đám đệ tử Thất Huyền Tông đi theo.
"Bây giờ hình như ngươi còn chẳng có cơ hội trốn đi nữa rồi!" Thiếu nữ trẻ tuổi thản nhiên nói.