Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 810: C810: Muốn giết ta sao




Cuồng phong gào thét.

Dòng chảy thời gian dường như chậm lại dưới sự dao. động của thanh kiếm.

Một loại dao động mãnh liệt vô hình dần lan ra. “Tên nhóc kia, đừng quá kiêu ngạo!"

Phía sau Trần Mộc, không biết từ lúc nào, cơ thể của Đường Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt uy nghiêm trở nên cực kỳ hung dữ.

Ông ta sẽ không ngu ngốc chờ Trần Mộc tập hợp năng lượng để vung thanh kiếm này.

Ngay lập tức, ông ta cử động cơ thể, thân thương bao bọc trong nước đen, sát ý cuộn sức, khơi dậy một cơn bão linh lực cao nghìn trượng, đâm thẳng vào Trần Mộc: "Chết đi!"

Tuy nhiên, dưới đòn tấn công chết chóc đến từ phía sau, Trần Mộc vẫn giữ nguyên tư thế rút kiếm, không hề xê dịch.


"Trần Mộc!" Trần Thiên Hải hoảng sợ kêu to, rất nhiều thành viên của nhà họ Trần cũng không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này, đồng loạt nhắm mắt lại.

Ngay khi thương quang sắp rơi xuống, đôi mắt đang nhắm chặt của Trần Mộc đột nhiên mở ra.

Một đường kiếm lạnh lẽo phóng ra một luồng ánh sáng khổng lồ, dường như cắt xuyên khoảng không, chiếu sáng khắp mười chín châu.

Bùm!

Vào khoảnh khắc đó, nơi kiếm quang đi qua, khoảng không bị cắt ra, tạo thành một vực thẳm kéo dài trên bầu trời.

Sức mạnh băng hồn và lưu hồn hỏa bổng bùng nổ từ trong vực thẳm giống như một trận đại hồng thủy không thể kiểm soát, tạo ra làn sóng xung kích điên cuồng.

Đường Hạo Thiên còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị đánh bay ra xa, đập mạnh vào cột đá phía sau, phun ra một ngụm máu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và sợ hãi.

"Chuyện... chuyện này là sao?" Đường Hạo Thiên lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng ngay sau, đó vẻ mặt của ông ta hoàn toàn cứng đờ.

Trong hư không vô biên hình thành một vực sâu trăm trượng, từ vực sâu đen ngòm không đáy hiện ra một góc tinh không.

Những bông tuyết như lông ngỗng rơi đầy trời, lạnh đến thấu xương, khiến mọi người không khỏi rùng mình.

Trong tinh không ngoại vực, một chiếc quan tài cổ màu đen mang trong mình sức mạnh băng hồn và lưu hồn hỏa trôi ra ngoài.

Quan tài cổ màu đen này điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh chói mắt, như hóa thành một lớp áo xung quanh quan tài. Bên trên quan tài được chạm khắc hoa văn hình núi nhấp nhô, chim thú bay nhảy, hùng vĩ và uy nghiêm.


Cảnh tượng này giống như bước ra từ một bức tranh, vừa mộng mơ vừa có cảm giác rất chân thực.

“Rốt cuộc tên này đang thực hiện kiếm đạo gì?” Sắc mặt Đường Hạo Thiên dữ tợn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy một sự hưng phấn trước nay chưa từng có.

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy. Loại biến đổi kiếm đạo này có thể nói là độc nhất vô nhị.

Đôi mắt của Trần Mộc dần trở nên đỏ ngầu, một luồng khí tức tê dại từ đầu kiếm tỏa ra, khiến bản chất hung dữ của Thái Cổ Ma Kiếm dường như đã hoàn toàn thức tỉnh, trở nên vô cùng đáng sợ.

"Thanh Quan Táng Anh Linh, hạ!" Trần Mộc chém xuống.

Trong khoảng không, chiếc quan tài cổ xưa kia rơi xuống, mang theo sức công phá vô cùng lớn.

Vô số linh hồn đỏ ngầu gầm lên, quẩn quanh quanh quan tài cổ xưa, cộng thêm ánh sao và hình ảnh chim thú phản chiếu, tạo ra một làn sóng mạnh mẽ tràn ngập bầu trời.

Lúc này, mọi người không tự chủ được mà há miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.


Dưới quan tài cổ thiêng liêng, cơ thể mảnh khảnh của Tần Như Nguyệt đang run rẩy kịch liệt, nàng ta có thể cảm nhận sâu sắc sức mạnh bá đạo và đáng sợ trên quan tài cổ xưa đó.

Tuy nhiên, khi nàng ta nghĩ đến sự hận thù của mình đối với Trần Mộc, một luồng sát khí không thể kiểm soát nổi lên trong lòng.

"Muốn giết ta sao?"

"Trần Mộc, đừng tưởng rằng ngươi là người duy nhất có con át chủ bài!"

Tân Như Nguyệt cần răng, trên mặt tràn đầy sự căm hận văn vẹo.

Nàng ta đột nhiên xoay thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng chói mắt, chĩa thẳng vào ngực nàng ta. Sau đó, giữa ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, nàng ta không chút do dự đâm vào.

Ngay tức khäc, máu chảy xuống, nhuộm đỏ hoàn toàn lớp áo màu trắng.