Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 711: C711: Hai cây kiếm va chạm vào nhau




Ánh sáng vàng sáng chói, tụ lại nơi nắm đấm của Trần Mộc, mang theo năng lượng vô cùng hung hãn, đánh mạnh vào tấm Thiên Ma Thất Luyện!

Ầm.

Một tiếng nổ vang vọng làm bầu trời ầm ầm chấn động, từng gợn sóng không gian như mạng nhện liên tục khuếch tán ra, Thiên Ma Thất Luyện cũng bị đánh tan thành vô vàn ánh sáng, cứ thế tiêu tán đi.

Cảnh tượng đó khiến cho tất cả mọi người đều không đoán trước được.

"Ngươi.. "

Cô gái mặc váy xanh có vẻ khá kinh ngạc nhìn về phía Trần Mộc.

Lúc mới đầu, nàng ta còn tưởng năm người bọn họ là một nhóm, nhưng nàng ta nào có ngờ, Trần Mộc lại ra tay giúp đỡ nàng ta?


"Thằng rác rưởi!" Khuôn mặt Quỷ Hùng lộ ra vẻ âm trầm, ánh mắt hắn như một con rắn độc trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Mộc, hắn ta điềm nhiên nói: Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, thì hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi trước!"

Bàn tay to của Quỷ Hùng đưa về phía trước rồi nắm lại, một cây kiếm đen mang phong cách cổ xưa rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn bước một bước ra, cơ thể như hóa thành mũi tên rời cung, lao nhanh về phía Trần Mộc như tia chớp.

Thực lực tầng sáu của cảnh giới Vạn Pháp bùng nổ toàn lực ngay lúc này.

Cạch.

Ánh kiếm phá vỡ không trung, một loại sát khí ngợp trời đang ngọ nguậy khiến cho không gian xung quanh cũng trở nên ẩm ướt.

Trần Mộc cầm Ma Kiếm Thái Cổ trên tay, cơ thể cũng vươn lên, lao vút đi, hỏa diễm lưu hồn bao trùm cơ thể tạo nên một vệt sáng rực lửa!

"Coong!"

Hai cây kiếm va chạm vào nhau, tiếng kim loại inh tai vang vọng.

Tiếp sau đó, linh lực quanh người Quỷ Hùng cũng chấn động, trong phạm vi ba thước quanh người hắn, luồng sát khí kia bỗng hóa thành một dòng máu rồng phun trào, lúc rơi trên thân kiếm của Trần Mộc, nó run lên rồi liên tục thoái lui!

Cơ thể Trần Mộc bay xa trăm mét, dưới nguồn linh lực rung trời đó, hắn hộc một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt!

"Chỉ mới tầng năm của cảnh giới Thần Tàng mà cũng dám kêu gào trước mặt ta, ông đây không phải thứ Đường Long rác rưởi kia có thể so sánh được!" Quỷ Hùng nở nụ cười xem thường. Trước ưu thế tuyệt đối về cảnh giới, cho dù Trần Mộc có nhiều thủ đoạn đi chăng nữa, hắn cũng chỉ mới ở tầng năm của cảnh giới Thần Tàng, sự chèn ép của cảnh giới cũng đủ để đè chết đối phương rồi.


Trần Mộc lau vết máu trên khoé miệng, nhưng trong ánh mắt hắn lại không chút hoang mang, đôi mắt màu đen lại càng sâu như bể, nhìn chăm chú vào người kia. 𝑻𝑟ang‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ thế‎ (‎ 𝑻𝑟Umt‎ 𝑟𝙪yện.Vn‎ )

"Giả thần giả quỷ!"

Khuôn mặt của Quỷ Hùng lộ ra vẻ dữ tợn, hắn ta cũng không định nương tay, linh lực Thiên Ma cuồn cuộn được rót vào thân kiếm.

"Vù." Trong khoảnh khắc đó, không gian rung động, một luồng linh lực ngợp trời lan ra quanh người Quỷ Hùng, kiếm vực này của Quỷ Hùng chính âm sát chỉ vực!

Cạch.

Kiếm vực vừa mở, Quỷ Hùng cầm thanh kiếm trong tay, cơ thể không di chuyển, nhưng luồng âm sát khí vô tận này vẫn ùn ùn kéo đến, như biển rộng sóng to, điên cuồng đánh về phía Trần Mộc.

"Một đám ngớ ngẩn!" Vẻ mặt Trần Mộc đầy dữ tợn, bất đắc dĩ, hăn lùi về phía sau một bước, hỏa vực lưu hồn cũng khuếch trương ra ngoài.

Hai luồng kiếm vực xung đột với nhau giống như hai thiên thạch điên cuồng va chạm!


Rầm rầm.

Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, hỏa diễm lưu hồn ngập trời và lực âm sát quét ngang trời từ nơi va chạm. Ánh sáng chói lòa rọi sáng cả bầu trời mờ tối một phương, sáng rực như giữa ban ngày.

Không gian đổ nát, từng sóng gợn rung động có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Lui ra cho tai"

Ở bên kia, thế tiến công của Đường Tùng Lâm cũng càng thêm mãnh liệt, Liệt Hỏa hừng hực điên cuồng tấn công về phía cô gái mặc váy xanh.

"Đồ vô liêm sỉ, cái đám ngu xuẩn này!" Trên gương mặt của cô gái mặc váy xanh lạnh buốt, trong đất trời, năng lượng sấm sét tuôn trào do nàng điều động tới, cứ dồn dập đánh xuống.