Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 707: C707: Sức nóng khủng khiếp quá




Khoảnh khắc họ đi qua không gian vặn vẹo, Trân Mộc và những người khác chợt cảm thấy như có các vì sao đang chuyển động trước mắt, một cảm giác chóng mặt mạnh mẽ nhanh chóng dâng lên. Khi những kiếm quang kia dần dần tiêu tán, một cảnh tượng khác đã xuất hiện trước mặt họ.

Những gì họ nhìn thấy là một thế giới tràn ngập những ngọn lửa vô tận.

Trên trời, dưới đất, khắp nơi đều là lửa, ngọn lửa đã trở thành chủ nhân duy nhất của thế giới này.

Một luồng khí nóng khủng khiếp từ trong không khí ập tới, loại nhiệt lượng này có khả năng loại bỏ mọi phòng ngự xung quanh năm người họ, chúng xuyên qua kiếm vực, ảnh hưởng đến tâm trí của bọn họ.

"Sức nóng khủng khiếp quá!"

Ngay cả Quỷ Hùng và Diêm Quân cũng cảm thấy một cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng được phát ra từ bên trong cơ thể, nhưng nó vẫn không có tác dụng gì đối với phòng thủ của kiếm vực.


Nếu là một võ giả bình thường, e rằng bây giờ đã bị lửa thiêu rụi rồi.

"Đáng sợ thật, nơi này đúng là khác biệt." Quỷ Hùng mỉm cười thích thú.

"Tuy sức nóng này có khủng khiếp thật nhưng cũng không thể làm chúng ta bị thương được."

Ngay lập tức, cơ thể Quỷ Hùng và Diêm Quân khẽ chuyển động, linh lực Thiên Ma mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể họ, đẩy toàn bộ khí nóng đang xâm chiếm ra ngoài, biến nó thành những làn khói đen và biến mất.

Trần Mộc cũng siết chặt nắm đấm, "Cửu Long Diệt Thần Quyết" di chuyển trong cơ thể, xua tan khí nóng.

Mặc dù luồng khí nóng khủng khiếp này rất đáng lo ngại, nhưng cuối cùng họ vẫn kiểm soát được chúng, không đến mức không chống đỡ nổi.

"Đây chính là động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn sao?"

Đường Tùng Lâm tiến lên một bước, nhanh chóng đưa mắt nhìn ra xung quanh. Thế giới mà họ đang ở bây giờ giống như đang ở trong một lò lửa vô tận.

Mặt đất hắn ta bước lên giống như than đang cháy, trên đó có một dòng nhiệt đều đặn bốc lên.

Địa ngục này hoàn toàn khác với động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn trong tưởng tượng của họ.


Nơi này không phải có vô số bảo vật sao? Sao trông lại hoang vu thế này?

"Hả? Đó là cái gì vậy?" Lúc này, Quỷ Hùng dường như phát hiện ra thứ gì đó, hai mắt hơi nheo lại, không khỏi ngạc nhiên kêu lên.

Trong phút chốc, ánh mắt của năm người đều nhìn về phía xa, phát hiện ở vùng đất hoang vu vô tận này có một đàn thờ đá khổng lồ, đứng sừng sững ở chính giữa.

Đàn thờ này có hình dáng kỳ quái, xung quanh là bốn cái lư, mỗi cái lư đều có một con huyền thú cổ xưa nằm sấp bên trên. Chúng là bốn đại huyền thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn huyền thú này đều lộ ra vẻ hung dữ.

Bốn chiếc lư đang phóng ra những dao động cổ xưa và huyền bí, như thể đang truyền một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đến trung tâm của đàn thờ.

Ngoài ra, đàn thờ còn được bao phủ bởi vô số phù văn cổ xưa, nhìn thấy những phù văn này, Trần Mộc mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.

Loại phù văn này giống như một bùa chú phong ấn. Điều kỳ lạ nhất là phía trên đàn thờ đá khổng lồ có một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu xanh lá cây đang ngồi khoanh chân.


Người phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ, tuy chỉ mới đôi mươi nhưng làn da lại đẹp như tuyết, xinh đẹp vô cùng, giống như tiên nữ trên trời vậy. Nàng ta ngồi khoanh chân, đôi mắt hơi nhằm lại, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

Vị trí nàng ta đang ngồi chính xác là ở giữa phong ấn, như thể nàng ta đã dùng cơ thể mình tiến vào trận pháp và biến mình thành trung tâm của trận pháp vậy.

Trân Mộc cau mày, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, đàn thờ này và bùa chú phong ấn rõ ràng không giống nơi cất giữ di vật, mà giống như đang trấn áp thứ gì đó.

"Chẳng lẽ, đàn thờ này..."

Trần Mộc nheo mắt lại, ngưng tụ năng lượng, giác quan nhanh chóng lan tỏa, hắn mơ hồ nhận thấy không gian xung quanh đàn thờ dường như khoác lên một màu đỏ kỳ dị.

Và trong vực sâu màu đỏ thẫm đó, dường như có một đôi mắt ẩn giấu, đang quan sát họ, hơn nữa, đôi mắt này còn lộ ra sự hận thù vô tận.