Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 682: C682: Dương tùng hét lên




“Bổn vương muốn giết ngươi!”

“A!”

Dương Tùng hét lên, trong giọng nói ẩn chứa cơn hận thấu trời và sát khí.

Tiếp theo, hắn ta phóng nhanh ra, linh lực bùng nổ, tu vi Vạn Pháp tầng bốn hoàn toàn được thể hiện ra, người nhắm ngay Trần Mộc mà đánh.

Trần Mộc cong môi, không hề tránh né. Bùm!

Một chưởng của Dương Tùng đánh về phía đầu Trần Mộc, hắn không né không tránh, lấy cứng chọi cứng

Ẩm!

Tiếng nổ vang xuất hiện, linh lực cuồng bạo đánh xuống đầu Trần Mộc.

Nhưng chung quanh Trần Mộc lại có một hào quang chuyển động, trong hào quang màu vàng có tinh tú đang nhấp nháy, mỗi điểm đều đối xứng như biến thành một khối Long Cốt.


Hiện tại đã hơn một tháng, Long Cốt của Trần Mộc đã tiến vào ngưỡng đại thành.

Dù là trực tiếp chịu một chiêu dùng hết toàn lực của cường giả Vạn Pháp tầng thứ tư thì không thành vấn đề.

“Điều này sao có thể?”, Dương Tùng tỏ ra khiếp sợ, một chiêu toàn lực của hắn ta, dù là cảnh giới Vạn Pháp cùng cấp cũng không thể lơ là, sao có thể không phá được phòng ngự của một thằng nhóc Thần Tàng tầng năm chứ.

Sau lưng, nhị hoàng tử Liêu Quốc thấy thế thì sắc mặt thay đổi, trong mắt loé lên tia hung ác, cơ thể cử động, cũng đánh từ trên xuống: “Chết đi cho tai”

“Hừ!”, Phương Thanh Điệp rút kiếm ra khỏi vỏ, mắt đẹp lạnh lùng, kiếm phong lạnh thấu xương, nàng ta xông tới, chặn trước mặt hắn ta.

Kiếm quang lạnh tanh mang theo linh lực cuồng bạo, mạnh mẽ đánh ra.

Không gian gợn từng đợt sóng kiếm, kiếm khí sắc bén đáng sợ.

“Cút ngay cho tai”

Nhìn thấy Phương Thanh Điệp ngăn cản mình, nhị hoàng tử tức giận, linh lực bộc phát, trực tiếp va chạm.


Bên kia.

Sắc mặt Dương Tùng dự tợn, cơ thể dịch chuyển, hai ngón cong lại, một chất lỏng màu tím ngưng tụ ở đầu ngón tay, đâm mạnh xuống đỉnh đầu của Trần Mộc.

“Xèo!”, không khí bị xé rách, chất lỏng tím tiếp xúc với không khí, nó ăn mòn không khí làm hiện lên từng đợt khói tím.

“Độc!”, trong mắt Trần Mộc hiện lên tia kinh ngạc, chất lỏng tím này có tác dụng ăn mòn, dù là cường giả mạnh mẽ cỡ nào thì chỉ sợ cũng sẽ bị phá huỷ phòng ngự trong nháy mắt.

Nhưng mà Trần Mộc lại tránh không né, cơ thể chuyển động, đánh ra một quyền, trực tiếp chạm vào hai ngón tay có độc kia.

Bùm!

Kim quang bùng nổ, tiếng nổ to lớn vang lên, chất lỏng tím của Dương Tùng bị kim quang kia xuyên thấu, hiện tại nó đã nhuộm tím nắm đấm của Trần Mộc.

“Ha ha, ngươi đã độc Bách Chu của ta, chờ chết đi, tên tạp chủng!”, Dương Tùng cười to.

Nghe vậy, Trần Mộc cười nói: “Có chết thì cũng là ngươi chết trước!”

Nắm đấm Trần Mộc biến ảo, hoá thành vuốt rồng sắc bén, túm lấy cánh tay Dương Tùng, dùng sức vung lên.

“Tới đây cho ta!”

Trong lòng Dương Tùng sợ hãi, chỉ trong nháy mắt, hắn ta không kịp làm ra hành động ngăn cản, người đã bị kéo đi.