Chỉ thấy trên mảnh đất rộng lớn đó có ba ngọn núi cao sừng sững, sóng đôi nhau, vô cùng huyền bí.
lò phía xa hơn nữa là hai ngọn núi uốn lượn trập trùng hệt như hai con rồng cổ xưa đang ẩn náu.
Và đầu rồng chính là chỗ Linh Lầu thượng cổ mà bọn họ. đang đứng, một long khí nguy nghiêm không ngừng cuộn trào ra từ lòng đất tạo thành sương mù bao phủ Linh Lầu thượng cổ, che kín bí mật ẩn giấu bên trong!
"Lưỡng Long Tranh Châu sao?”
"Xem ra yêu linh thượng cổ này quả thực rất có bản lĩnh!"
"Chẳng trách sao ta không thăm dò được bất cứ thông tin gì cải"
Trần Mộc mỉm cười đầy kinh ngạc.
Xét theo thế núi thì phong thuỷ nơi đây rất tuyệt vời.
Long khí cuồn cuộn phát ra từ lòng đất, hệt như đang nuốt mây và phun ra sương mù, che kín toàn bộ những điều bí ẩn bên trong!
Những người sống ở đây rõ ràng là không muốn ai biết đến sự tồn tại của họ nên mới dùng phép che đậy kỹ càng như vậy!
Từ xa xưa đã có thuyết khí vận giữa đất và trời!
Không chỉ con người có khí vận, mà ngay cả đế quốc, môn phái, thánh địa đều có khí vận cả!
Mà khí vận này lúc ẩn lúc hiện, rất khó nằm bắt, nếu như không phải người có bản lĩnh thì khó mà nắm bắt được, yêu linh thượng cổ thần bí trước mắt này rõ ràng là đã nắm giữ phong thuỷ long mạch của nơi đây nên khí vận rất mạnh!
Thấy được khí vận long mạch này, Trần Mộc càng thêm †ò mò về yêu linh thượng cổ kia.
Ở lục địa Thiên Vũ này, rất hiếm người có thể hiểu được địa thế núi non được như vậy!
Hắn quay người lại, bất chợt một lối vào tối đen xuất hiện trước mặt họ với luồng linh khí cổ xưa đang cuồn cuộn trào ra.
Ba người họ bèn men theo lối vào đó. Rầm.
Vừa bước vào lối đi đó, một cánh cửa khổng lồ nặng như núi ngay lập tức đóng rầm xuống, âm thanh chói tai vang lên.
Trong Linh Lầu, các ngọn đèn cũng đồng loạt bật lên, mang đến chút ánh sáng lờ mờ yếu ớt cho không gian tối tăm này.
Trước mặt họ là một hành lang đá dài, cả ba người đều im lặng, ngay cả Vạn Lam hay đùa nghịch bỡn cợt sau khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng này cũng lập tức im bặt, cẩn thận tiến từng bước về phía trước.
Đi được khoảng một tuần hương, ba người đều dừng lại cùng lúc bởi đã đi đến điểm cuối của dãy hành lang, và mở ra trước mắt lúc này là một quảng trường vô cùng rộng lớn.
Ở giữa quảng trưởng có ba bệ đá sừng sững, xung quanh ba bệ đá đều chỉ chít những hoa văn cổ xưa huyền bí, khó hiểu và phức tạp hệt như văn tự cổ xưa.
Trần Mộc nhận ra đó là chữ khắc thượng cổi
"Lên thôi, mỗi người một bệ đá!", Phương Thanh Điệp cất tiếng nói.
Dường như nàng ta có chút hiểu biết về Linh Lầu thượng cổ này, và ba bệ đá chỉ chít chữ khắc thượng cổ này chính là đích đến lần này của của ba người họ.
Sau khi nhắc nhở Trần Mộc và Vạn Lam, nàng ta khẽ lay người, dẫn đầu đoàn bước lên bệ đá, đôi mắt trong veo, sâu thẳm kia của nàng ta lộ rõ vẻ mong đợi.
Ngay cả thiên tài kiêu ngạo như nàng ta cũng phải kiêng nể vị yêu linh thượng cổ huyền bí này.
Trần Mộc và Vạn Lam thấy vậy, cũng bước lên bệ đá, khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó, Phương Thanh Điệp còn chưa kịp cất lời thì Trần Mộc đã cầm sẵn một con dao sắc nhọn trong tay, rạch một đường trên lòng bàn tay của mình, máu tươi ngay lập tức ứa ra.
"Ngươi..., Phương Thanh Điệp kinh ngạc nhìn Trần Mộc.