Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 634: C634: Khói bụi cuồn cuộn




"Vãi, tên này là quái vật gì vậy?”

"Một quyền? Chỉ duy nhất một quyền?"

"Sao có thể như vậy được? Không phải tên tiểu tử này mới đạt tới cảnh giới Thần Tàng tầng thứ ba sao? Sao lại bi3n thái như vậy!"

"Vương Thống còn không cản được một chiêu của hắn đã mất sức chiến đấu rồi!"

Khuôn mặt của tất cả mọi người đều ngập tràn vẻ không tin được.

Trong lòng bọn họ vốn đã tưởng tượng ra cảnh tượng long tranh hổ đấu.

Nhưng sự thật là, đến một chiêu mà Vương Thống cũng. không cản được.

Mọi người nhìn Vương Thống năm ở phía xa xa như chó. chết, lại nhìn sang bóng dáng đứng sừng sững như chiến thần trong cuồng phong trên lôi đài.

Tất cả giống như một giấc mộng vậy, không hề chân thực.

Trên đài cao.

Đông đảo trưởng lão cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cho dù là Vạn Trọng Sơn luôn rất tin tưởng vào thực lực của Trần Mộc cũng không kìm được trợn mắt, trong lòng xuất hiện sóng to gió lớn.

Đừng nói là ba chiêu, sau khi Trần Mộc ra tay, đến một chiêu Vương Thống cũng không đỡ được.


Thất bại quá nhanh, nhanh đến mức khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.

Säc mặt Từ Phong và Thương Hào đều trở nên ngưng trọng, mặc dù trước đó bọn họ đều mang theo thái độ miệt thị với Trần Mộc, nhưng một quyền này đúng là khiến bọn họ vô cùng chấn động.

Từ Phong nhìn về phía Thương Hào, thấp giọng nói: "Thân thể của hắn, chỉ sợ không kém gì Thương Hồn Bá Thể của ngươi!"

Ánh mắt Thương Hào sáng rỡ, hứng thú đánh giá thân thể của Trần Mộc, cùng là người luyện thể, đương nhiên hẳn có thể nhìn ra luyện cốt đại pháp của Trần Mộc không hề tầm thường!

Nhưng đáng tiếc chính là...

Thân thể cấp bậc này vẫn chưa bằng hẳn!

"Thân thể của hắn tuy mạnh, nhưng đáng tiếc chính là hẳn không có huyết mạch gì, cho dù tu luyện đến cực hạn cũng không thoát được hạn chế của huyết mạch!" Thương Hào cười khẩy nói.

Dù sao, hắn cũng mang huyết mạch của tộc Thương Hồn!

Mà Trần Mộc thì hoàn toàn chỉ có huyết mạch nhân tộc mà thôi, luyện thể trong nhân tộc thì luôn ở thế yếu.



"Sao thân thể của tên này... lại mạnh như vậy?” Trên lôi đài, đôi mắt đẹp của Nhan Ngọc Yên khiếp sợ nhìn Trần Mộc.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc chỉ trong chớp mắt, thậm chí bọn họ còn không kịp nhúng tay.

"Lý Khâu, cùng lên!" Nhan Ngọc Yên nhanh chóng nhìn về phía Lý Khâu, nói.

"Ngươi là đang cầu xin ta sao?" Lý Khâu lạnh nhạt nhìn nàng ta, bình thường mỹ nhân không để ý tới hắn, giờ lại phải hạ thấp mình cầu xin, trong

lòng hẳn tràn ngập cảm giác khoái chí.

"Hừ, nếu ngươi muốn hẳn đánh bại từng người một thì tùy ngươi!" Nhan Ngọc Yên hừ lạnh một tiếng.

Tiếp đó, nàng ta đạp mạnh về phía trước, váy đỏ tung bay, thân thể mềm mại như không xương lướt đi như một cơn gió.

Thấy thế, Lý Khâu nhếch miệng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn chăm chăm Trần Mộc, không thể không nói, hắn vẫn là khinh thường tên tiểu tử này!

Bùm!

Linh lực cuồng bạo vô song quét ngang lôi đài, lúc thân thể mềm mại của Nhan Ngọc Yên xông lên, Lý Khâu cũng lao. vút theo.

Hai người một trái một phải, đồng thời giáp công!


Tốc độ nhanh đến cực hạn!

Chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, hai bên Trần Mộc, bóng dáng của Lý Khâu và Nhan Ngọc Yên cùng lóe lên.

"Lạc Thủy Nhất Kiếm, Cửu Trọng Thủy Băng!"

Tay Nhan Ngọc Yên cầm trường kiếm, rót linh lực vào, một tiếng kêu trong trẻo vang vọng.

Kiếm ý phóng thích ngôn ngữ không tên, cộng hưởng với hư không sinh ra dị tượng, một kiếm của Nhan Ngọc Yên cắt ngang bầu trời, khe hở hư không xuất hiện, nước chảy cuộn, vô cùng hoa lệ.

Bọt nước đầy trời, giống như sóng ngoài biển lớn, dâng cao trăm trượng.

Dòng nước này nhìn thì mềm mại, nhưng thật ra lại mang theo một trọng lực cực đoan nào đó, vừa rơi xuống liền khiến không gian xung quanh Trần Mộc nổ tung.

Ầm! Âm! Ầm!

Từng làn nước chấn động rơi xuống.

Không gian xung quanh Trần Mộc bị đè ép biến dạng, loại lực lượng siêu cấp kia giống như trăm tòa núi non chồng lên nhau, đè ập lên người Trần Mộc.

"Hạo Thiên thương, Thương Vân Kình Lôi!"

"Hủy diệt!"

Bên phải Trần Mộc, Lý Khâu cầm một cây thương kình thiên, lôi quang óng ánh bao quanh thân thương.

Gương mặt Lý Khâu chợt lộ ra vẻ hung ác, đầu thương chuyển động, mang theo lôi lực xuyên thẳng về phía thân thể của Trần Mộc.


Ầm! Âm!

Thương ý bộc phát, lôi đình như biển, cuồn cuộn phóng thích.

Trong nháy mắt, quanh người Trần Mộc xuất hiện lôi quang ngập trời, loại lôi đình này mang theo vẻ hắc ám quỷ dị, lúc bao phủ xuống giống như ẩn chứa lực lượng hủy diệt vạn vật.

Mà lôi đình này chính là thương ý của Lý Khâu, Thương Vân Kình Lôi!

Nước và lôi điện quấn lấy nhau, giao hòa khắp trời, tạo ra những gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được quanh thân Trần Mộc.

Bùm!

Lúc này, đại dịa dưới chân Trần Mộc đã sụp đổ, quần áo. bị xé rách, Lôi Đình đụng vào thân thể hẳn, từng vết máu nứt †oác xuất hiện.

"Trần Mộc!" Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan và đệ tử của Linh Điện đều cực kì khẩn trương, nhìn chăm chằm vào cảnh tượng này.

Âm!

Cuối cùng, Cửu Trọng Lạc Thủy và Thương Vân Kình Lôi đều rơi xuống, nháy mắt đã hủy diệt hoàn toàn phạm vi mười trượng xung quanh Trần Mộc.

Khói bụi cuồn cuộn!

Dòng nước đánh xuống khiến lôi đài xuất hiện lỗ thủng mười trượng, mà cạnh lỗ thủng đó lại có vô số lôi đình hắc ám khuấy động, từ xa nhìn lại trông giống hệt một chiến trường tử vong!