"Hai trăm ngàn viên?”
"Trần Mộc, ngươi đừng có quá đáng!"
Nghe Trần Mộc đòi nhiều như vậy, sắc mặt mấy người Hồng Liệt Viêm, Kim Khai Giáp đều xanh mét, bọn họ hét lên.
Cho dù là Yến Thương đi nữa, thì sảc mặt của hẳn cũng cực kỳ khó coi, hắn cảm thấy không phải Trần Mộc đang đàm phán mà là đang đùa giỡn với bọn họ.
Bọn họ đưa linh thạch cực phẩm tới Linh Tiêu Tông cũng chỉ 10 ngàn viên, cái này tương đương với hai mươi lần số lượng đó, cho dù là bất cứ ai đi chăng nữa cũng không thể nào chấp nhận nổi.
"Xem ra Trần tiểu huynh đệ không hề có ý định nói chuyện!" Ánh mắt Yến Thương lạnh thấu xương nhìn chăm chằm Trần Mộc, từng chữ từng câu dữ tợn nói.
Trần Mộc lạnh lùng nhìn hắn, cười nói: "Những tài nguyên trước kia nuốt xuống giờ cũng nên nhả ra đi chứ, nếu không ngươi tưởng Linh Tiêu Tông chúng ta không biết uy hiếp là gì!"
Yến Thương híp mắt, trong mắt dường như có ẩn giấu sát ý: "Xem ra Trần tiểu huynh đệ không định nhẹ nhàng với bọn †a rồi, đã vậy thì hôm nay, bọn ta đành để Trần tiểu huynh đệ Vĩnh viễn an nghỉ ở nơi này!"
Nghe vậy, khóe miệng Trần Mộc khế cong lên thành nụ cười nghiền ngẫm, hắn biết, rốt cuộc thành chủ ẩn mình này cũng muốn tham gia chiến cuộc.
Trong thành Hoài Dương có mười hai đại gia tộc, họ đã ổn định được toàn bộ loạn thành, nếu tộc trưởng của mười hai đại gia tộc này đều chết hết, Yến Thương sẽ không có. được trợ cấp của nửa năm, ngược lại, ngay cả hẳn cũng có thể bị liên lụy.
Bởi vậy, chắc chắn hắn ta không thể trơ mắt nhìn mười hai nhân vật này bị diệt.
"Thẩm đại nhân, ngươi xem diễn đủ chưa, cũng nên đi ra giúp đỡ đi chứ! Nếu như chúng ta đều chết hết, đồ mà Thẩm đại nhân mong muốn cũng không thể nào lấy được đâu!" Ngay lúc này, khi bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, Yến Thương đột nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt của Kim Khai Giáp và Hồng Liệt Viêm đều có phần kinh ngạc nhìn về phía Yến Thương, có lẽ họ cũng không hiểu Yến Thương nói vậy là có ý gì.
Thế nhưng một khắc sau, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên nơi đại sảnh yên tĩnh: "Yến thành chủ đừng vội như thế chứ, lúc nên ra tay chắc chắn là ta sẽ ra tay rồi!"
Giọng nói này vô cùng du dương, lúc vang lên, ánh mắt của mọi người đều hướng về về bóng tối đó. Trong lòng Hồng Liệt Viêm có hơi khiếp sợ, trong tửu lâu này, ngoài mười mấy người bọn họ ra còn có những người khác nữa sao? Vậy mà từ đầu tới cuối, hăn lại không hề nhận ra, nói cách khác, thực lực của người này có khả năng còn cao hơn cả hẳn!
Trong sảnh bên, một thanh niên trẻ mặc trang phục màu vàng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đôi mắt của hắn hẹp và dài, gương mặt tuấn tú, da thịt trắng trẻo, trông giống như một tên thư sinh yếu đuối, nhưng âm khí trong mắt hắn đủ để mọi người hiểu rõ, tên này tuyệt đối không phải là thứ hiền lành gì!
Nhìn thấy thanh niên này, mấy người Hồng Liệt Viêm và Kim Khai Giáp đều kinh hoàng. Kim Khai Giáp và Tống Nga như bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng, họ vui mừng thấy rõ, hô to: "Thẩm Canh huynh, không ngờ huynh cũng tới!"
Hồng Liệt Viêm cũng hiện rõ vui mừng, hắn cũng không xa lạ gì với người thanh niên trước mắt này, đây là một trong những đệ tử thân truyền đứng đầu Thất Huyền Tông, Thẩm Canh.
Hắn cũng giống Yến Thương, thực lực của hắn đã đạt tới tầng chín đỉnh cao của cảnh giới Thần Tàng.
Nếu như ba người liên thủ lại cùng chém giết Trần Mộc, thì chắc chản họ có thể làm được.
Nhưng mà, sau khi Thẩm Canh đi ra, ánh mắt hắn hài hước nhìn mọi người ở đó, đặc biệt là mấy người đang bị trói, mấy đại tộc trưởng giống như mấy con cừu con đang chờ bị thịt, hän läc đầu, vẻ mặt khinh bỉ và xem thường bọn họ.
"Không ngờ cường giả trong thành Hoài Dương này lại toàn là vô dụng, mười mấy người hợp tác đánh một gã tiểu bối nà cũng không đánh lại, vô dụng thật đấy!" Thẩm Canh bật cười một tiếng, không hề che giấu sự khinh bỉ của mình!
Đối mặt với lời chê cười như vậy, đám người Kim Khai Giáp đỏ mặt lên, nhưng bọn họ cả buổi cũng không phản bác được câu nào.
"Thẩm huynh, chúng ta cùng hợp tác đi, giết thăng nhóc. này rồi, tất cả mọi thứ trên người hẳn đều thuộc về Thất Huyền Tông các ngươi cả, bao gồm cả Ấn Thần kial" Hồng Liệt Viêm nói.
Thẩm Canh liếc mắt nhìn hẳn ta một cái, hắn không nói gì mà lại quay đầu nhìn về phía Trần Mộc, trong đôi mắt âm khí kia có vẻ dữ tợn và tham lam, hẳn ta cười nói: "Trần Mộc, không ngờ cuối cùng cũng có một ngày ngươi rơi vào tay ta, đúng là trời giúp ta rồi!"