Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 541: C541: Hàn giang tuyết giận dữ




Sắc mặt Tần Thạch Long u ám dữ tợn: “Hàn Giang Tuyết, lợi ích cá nhân sao có thể so với lợi ích cả tông, huống chỉ Ấn Thần ở trên tay hắn cũng là lãng phí, hắn không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của nó, giao cho tông môn đổi được càng nhiều tài nguyên tu luyện, sau đó lại chia 1 phần tài nguyên này cho Trần Mộc, vậy chẳng phải rất tốt à?”

“Tốt con mẹ ngươi, nếu ngươi dám đụng vào Ấn Thần trên tay Trần Mộc, có tin ta phế ngươi không?”, Hàn Giang Tuyết giận dữ nói.

“Được rồi!", Vạn Trọng Sơn thấy hai người bắt đầu cãi nhau thì có chút đau đầu.

Nhưng Ấn Thần trong tay Trần Mộc đúng là củ khoai nóng phỏng tay, có quá nhiều kẻ ngấp nghé! Nên biết hiện tại Trần Mộc cũng chỉ mới phát huy được một, hai phần của Ấn Thần thôi, nếu phát huy toàn bộ thì đó đúng là trận chiến long trời lở đất rồi.

Một bảo vật có liên quan tới sức mạnh pháp tắc thì không phải kẻ tầm thường nào cũng có thể ngăn chặn.

Địa điện chủ do dự một chút mới đứng dậy, chắp tay nói: “Tông chủ, theo ý ta thì tạm thời đè chuyện này xuống, tốc độ tên nhóc kia cực kỳ đáng sợ, nếu cướp đồ của hắn, e là sẽ làm hắn bất mãn, Linh Tiêu Tông khó lắm mới có một thiên tài chống lại được người của Thất Huyền Tông, nếu bỏ qua như thế thì quá đáng tiếc!”

“ỪI”, Vạn Trọng Sơn gật đầu, với tốc độ tiến bộ của Trần Mộc, hắn nhất định sẽ có cơ hội chặn lại thiên tài của Thất Huyền Tông.

Thiên tài như thế nếu mà bỏ qua thì đúng là đáng tiếc.

“Vậy tạm thời thế đi, áp xuống trước, nơi này là địa bàn của Linh Tiêu Tông, dù Lục Bàn có mười cái gan cũng không dám làm bậy ở đây!”, Vạn Trọng Sơn nói.


Tiếp theo, Vạn Trọng Sơn phất tay, bảo mọi người giải tán.

Mấy người Hàn Giang Tuyết chắp tay, lần lượt lui ra.

Nhưng khi đi được một lúc, Hàn Giang Tuyết mới thấy một bóng người vội vã chạy tới, quỳ trên đất cung kính nói: “Xin truyền lời cho tông chủ, đại diện của hoàng thất Ninh Quốc tới thăm viếng Linh Tiêu Tông!”

“Tiếp đón đi!”, Vạn Trọng Sơn nói.

Trong Linh điện.

Hàn Giang Tuyết quay trở lại, lo lắng tới mức nhíu chặt mày như thể trong lòng có rất nhiều tâm sự.

Trình Vũ Hiên có vẻ đã nhìn ra nên hỏi: “Hàn tỷ, xảy ra chuyện gì thế?”

Trần Mộc cũng tiến lên.


Hàn Giang Tuyết nhìn Trần Mộc, cắn răng kể lại mọi chuyện trong chủ điện.

Nàng ta cứ ngỡ Trần Mộc nghe xong sẽ lo lắng nhưng nào ngờ Trần Mộc không chỉ lo lắng mà còn cười mỉa: “Hoá ra là chuyện này, lão già kia tới Linh Tiêu Tông đúng là không phải chỉ vì Tam Tông Tranh Tài!"

Hàn Giang Tuyết nghiêm túc nói: “Ngươi phải chú ý hơn, lần này Thất Huyền Tông tới e là đã chuẩn bị rất kỹ rồi!”

“Ta biết!”, Trần Mộc gật đầu.

Nhưng những đệ tử Thất Huyền Tông kia không phải là thứ mà Trần Mộc để ý nhất.

Bất chợt, Trần Mộc như nhớ tới gì đó: “Hàn tỷ, linh căn của ngươi bị tổn hại, cảnh giới thụt lùi, vậy ngươi cảm thấy nếu linh căn của mình khôi phục, thực lực có thể đạt tới cấp độ nào!”

Hàn Giang Tuyết khó hiểu nhìn hắn, cuối cùng vẫn đáp: “Ta có thể khôi phục tới cảnh giới Vạn Pháp đỉnh!”

Vạn Pháp đỉnh là cảnh giới năm xưa khi Hàn Giang Tuyết chưa bị tổn thương linh căn.

Năm đó, vì một lần đại nên linh căn mới bị tổn thương, tu vi thụt lùi, nếu không với thiên phú và thực lực của nàng ta là có thể đè ép những người cùng thế hệ tới mức đối phương không ngóc đầu nổi.

“Ngươi hỏi việc này làm gì?”, Hàn Giang Tuyết tò mò nhìn hắn.

Trân Mộc cười, mở lòng bàn tay, một tia sáng loé lên, sau đó là một viên đan dược xanh đậm mượt mà xuất hiện, đan dược sáng bóng trơn nhẫn, chứa đựng sức sống.