Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 510: C510: Ta nói là trong tình huống bình thường




Đông Phương Dịch ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Trần Mộc.

“Không biết", Trần Mộc läc đầu.

Tam Vân Phượng Huyết Đan là một đan dược cấp chín, là phương thuốc hiếm có trên đại lục vì phương thuốc này có thể luyện chế ra đan dược không chỉ để người ta dùng mà còn có thể cho yêu thú dùng, vì vậy nó cũng được gọi là thú đan.

Dù hắn cũng có chút tò mò là sao tự dưng Đông Phương Dịch lại nghiên cứu phương thuốc thú đan nhưng điều này liên quan gì tới hắn chứ.

“Trưởng lão lão tìm ta có việc gì?”, Trần Mộc hỏi.

Đông Phương Dịch đứng lên, giãn gân giãn cốt, nhìn sang Trần Mộc cười nói: “Nhóc con, ngươi cũng là luyện dược sư nhỉ? Hồng Kim Long Tuỷ đan là do ngươi luyện chế đúng không?”

“Sao? Hôm nay trưởng lão gọi ta tới là để thăm dò gốc gác ta à?”, Trần Mộc khẽ cười.

Thấy Trần Mộc không thừa nhận cũng không phủ nhận, Đông Phương Dịch chỉ cười không giận

Ông ta biết tên nhóc này rất ranh ma nên không cho răng mình có thể dùng thân phận thái thượng trưởng lão ép được đối phương khai ra tất cả,


Nhưng ông ta không vội, dù sao cũng còn thời gian.

Ông ta lấy từ trong tay áo ra một viên Hồng Kim Long Tuỷ đan, nắm trong tay vuốt v e.

Thấy viên đan này, Trần Mộc híp mắt.

“Viên đan này được mua từ trong tay đệ tử Linh điện các ngươi. Ta đã xem thử, phẩm chất đan dược khá tốt, vẻ ngoài sáng bóng, mượt mà nhẫn mịn, bên trong chứa dược lực thuần khiết, không có tạp chất!”

“Loại đan dược cấp bậc này thì dù kề dao lên cổ đệ tử trong điện ta, không ai có thể luyện ra được!”

“Phẩm chất này thì dù là người luyện đan suốt 60 năm luyện mất một tuần cũng khó có thể luyện ra được! Dù là ta thì cũng cảm thấy hơi quá sức!”

Đông Phương Dịch trưởng lão nghiêm túc nói. Một tuần? Nghe nói như thế, Trần Mộc nở nụ cười.

Hắn có thể nói đây là đồ mà hắn tốn chưa tới hai canh giờ để luyện ra sao?

“Trưởng lão đang nghi ngờ viên Hồng Kim Long Tuỷ đan này là do ta luyện chế?”, Trần Mộc bình tĩnh hỏi.

“Còn có thể là ai khác?”, Đông Phương Dịch nhíu mày, nói một cách đương nhiên: “Ngươi vừa gia nhập Linh điện không. lâu, vừa rồi Hàn Giang Tuyết đã thu thập lượng lớn dược liệu, chẳng bao lâu sau, Linh điện có thêm nhiều Hồng Kim Long Tuỷ đan, Hàn Giang Tuyết không phải luyện dược sư, cái này †a chắc chản, bằng không sao nàng ta có thể để linh căn tổn thương nhiều năm như vậy, sao không tự mình giải quyết!”

“Trừ nàng ta, không ngươi thì ai có thể luyện chế ra? Hạ Chỉ Lan? Không, tuy thiên phú võ đạo của nàng ta rất mạnh nhưng ta cảm thấy không phải luyện dược sư!”

Trước khi Trần Mộc tới Linh điện, Linh điện sắp bị huỷ bỏ, sáp nhập Thiên điện.

Dù Hàn Giang Tuyết là cường giả Vạn Pháp, thực lực mạnh, thiên phú yêu nghiệt nhưng trước nguy cơ của Linh điện, nàng ta có cách nào? Dù bán hết gia tài, nàng ta cũng chỉ được một đống linh thạch cực phẩm mà thôi.

Sau khi Trần Mộc tiến vào Linh điện, Hồng Kim Long Tuỷ. đan lại đổ ào ào ra như đậu, trừ hắn thì còn ai luyện chế?

“Trưởng lão đã nói ít nhất cũng phải có 60 năm kinh nghiệm mới luyện chế, trưởng lão thấy ta giống người 60 sao?”, Trần Mộc xua tay, cười mỉa.


Vẻ ngoài và cốt cách Trần Mộc chỉ khoảng 18, dù là ai nhìn vào cũng không cảm thấy hẳn 60.

Đông Phương Dịch läc đầu, cười nói: “Ta nói là trong tình huống bình thường, cần phải có 60 năm luyện ra, nhưng có vài thiên tài tuyệt thế không bị tuổi tác hạn chế. Lão phu cũng tin trên đời có người này”.

“Chỉ dựa vào điểm này trưởng lão dám phán là ta luyện ra Hồng Kim Long Tuỷ đan sao?”, Trần Mộc tò mò hỏi.



“Thật ra ta cũng không dám tin, điều này vượt quá suy nghĩ của ta nhưng trong buổi tối tỷ thí, Hàn Giang Tuyết lại gom góp rất nhiều dược liệu, hôm sau, trong trận đấu ta thấy thực lực của ngươi lại tăng mạnh, ta cảm thấy người kia chính là ngươi!”, Đông Phương Dịch cười nói.

Thấy Đông Phương Dịch phân tích từng chút, Trần Mộc vẫn cười như trước, lắc đầu nói: “Trưởng lão còn không có chứng cứ xác thực! Trưởng lão nói những điều này cũng chỉ là suy đoán thôi!”

Đông Phương Dịch cười nói: “Cần chứng cứ làm gì, lão phu không phải đang thẩm vấn và phán quyết ngươi, huống hồ biết những điều này là đủ rồi. Trần Mộc, ai cũng là người thông minh, đừng chơi chiêu như vậy!”

“Được!”, Trần Mộc nhún vai, cười nhạt. Đến lúc này, hẳn cũng không cần nói dối nữa, nói dối lúc này đã không còn ý nghĩa gì nữa, trong lòng Đông Phương Dịch đã nhận định là hắn luyện chế rồi.

“Nếu trưởng lão đã cảm thấy là ta thì coi như là thế đi, sau đó thì sao? Trưởng lão tìm ta làm gì? Không phải để vạch trần thân phận luyện dược sư của ta chứ?”, Trần Mộc kỳ quái hỏi.

“Lão phu muốn tìm ngươi hỗ trợ!”, Đông Phương Dịch cười ha ha, giọng nói có chút nịnh nọt.

Trần Mộc lắc đầu: “Trưởng lão đã là luyện dược sư cấp tám, còn cần ta hỗ trợ gì nữa?”


Luyện dược sư cấp tám có thể luyện chế phần lớn đan dược phẩm cấp cao trên đại lục Thiên Võ, nếu ngay cả đối phương còn không luyện được thì đó có lẽ là đan rất khó luyện. Dù kiếp trước của hắn của là Đan Đế nhưng hiện tại hẳn còn bị cảnh giới ràng buộc.

“Ngươi đi theo tal”

Đông Phương Dịch cũng không vội trả lời, cất phương thuốc, hai tay chắp sau lưng, đi ra sau núi.

Thấy vậy, Trần Mộc nghỉ ngờ nhưng vẫn đi theo.

Không lâu sau, hai người tới vườn thuốc, đi xuyên qua nó tới một khe núi.

Khe núi không lớn nhưng cũng khá rộng rãi, trồng không ít cây trúc, phong cảnh rất đẹp mà hiện nơi này đang có một con chim sơn ca già nua năm trên đất, hấp hối chỉ còn hơi tàn.

Con chim này lớn khoảng mười trượng, hai cánh mở rộng như khổng tước xoè đuôi, mỗi cọng lông vũ đều rất xinh đẹp, đủ mọi màu sắc.

Khác với các loại chim bình thường, quanh thân con chim này có mây lành lượn lờ, từ xa nhìn lại như loại tiên điểu.

“Thất Sắc Tường Vân Tước?” Thấy con chim sơn ca này, Trần Mộc cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ ở Linh Tiêu Tông này lại nuôi một con Thất Sắc Tường Vân Tước!