Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 507: C507: Nói xong ông ta rời đi




Sắc mặt Tân Thạch Long vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn sang Đông Phương Dịch.

Không ngờ Đông Phương Dịch lại thở dài, trên gương mặt già nua hiện lên tia bất đắc dĩ:

“Sự tranh đấu giữa các đệ tử nội môn phù hợp với quy định của Linh Tiêu Tông, lão phu cũng bó tay thôi, tự Thiên điện các ngươi xử lý đi.

Nhưng ta vẫn nói câu kia, sự tranh đấu giữa các đệ tử thuộc về chuyện thế hệ trẻ!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

Người như điện chủ không thể tuỳ tiện xen vào, đừng ỷ lớn hiếp nhỏ khiến người coi thường”.

Nói xong ông ta rời đi, không hề nán lại.


Sắc mặt Tần Thạch Long đã đen tới mức sắp chảy ra mực rồi, ánh mắt hắn ta oán hận nhìn chằm chằm về phía lưng Trần Mộc, căn răng hất Lôi Linh và Chu Vân Sơn đi.

Mà Lôi Linh và Chu Vân Sơn đang giả chết, họ cũng đã nhìn ra họ đã bị làm lơ.

“Trần Mộc, hôm nay coi như Thiên điện thua, hai kẻ này giao cho ngươi xử lý!”

“Nhưng sau này, nếu ngươi dám nhằm vào đệ tử điện của ta, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Buông lời cảnh cáo, Tân Thạch Long như không muốn nhúng tay vào việc này nữa nên người vừa lắc lư là đã đi xa.

Hắn ta sợ nếu tiếp tục ở lại thì sẽ bị Trần Mộc chọc cho. tức hộc máu.

Tên điên này không phải kẻ tầm thường.

Mà những đệ tử Thiên điện khác đều giương mắt nhìn nhau rồi không ngừng chạy trốn.

Về phần Lôi Linh và Chu Vân Sơn thì vẫn còn đang hỗn loạn trong gió, giả chết tại chỗ...

Hai người sắp khóc rồi, nếu biết Trần Mộc là loại chó điên này thì họ đã không tới gây chuyện.


Trần Mộc thấy hai người vẫn không nhúc nhích, nằm yên trên đất thì cong môi cười lạnh, hẳn đi tới, đá vào bụng hai người: “Đứng lên cho ta!”

Lôi Linh và Chu Vân Sơn bị đá mạnh vào bụng, mặt và cơ thể run rẩy như đang cố nhịn.

“Không sao, đã thích nằm như thế thì cứ nằm tiếp đi!”,

Trần Mộc thản nhiên nói.

Tiếp theo, hẳn cầm Thái Cổ Ma Kiếm, đi tới gần hai người Lôi Linh chuẩn bị chặt đầu hai người, sát khí lạnh như băng lộ rõ vào lúc này.

Như cảm nhận được sát khí, hai người Lôi Linh sợ tới mức giật thót, vội bò dậy khỏi mặt đất.

Tiếp theo, hai người bối rối chạy tới trước mặt hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, dưới cái nhìn của mọi người, quỳ xuống cần răng dập đầu với họ:

“Các vị thiếu hiệp, hai chúng tôi có mắt như mù, đã xúc phạm hai người! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”

Trong lòng họ cũng ấm ức.

Nhưng còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt.

Thể diện gì đó nào quan trọng như mạng sống, hiện tại bảo vệ mạng sống mới là chuyện quan trọng nhất.

Hai người vội vàng móc một đống linh thạch cực phẩm từ trong nhẫn không gian ra, thêm cả đan dược, nhét hết vào trong tay hai cô gái.