Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 50: C50: Tâng thứ tám trực khóa




Trăm tầng kiếm áp ngưng tụ trên thân kiếm, trong chốc lát, Thiên Tùng Vân kiếm ra sức rung động, kim quang bao phủ khiến thân kiếm trở nên cực kỳ chói mắt.

Tốc độ ngưng tụ kiếm áp khiến hai người áo đen kinh ngạc, không phải bọn họ chưa từng gặp qua Đại kiếm tu, mà chỉ là những Đại kiếm tu đó đều cần một khoảng thời gian nhất định để ngưng tụ kiếm áp, người chưa đến ba giây đã hoàn thành ngưng tụ kiếm áp như Trần Mộc thì chưa thấy bao giờ.

Tốc độ này đã vượt quá phạm vi nhận thức của họ!

Ngay lúc hai trường thương sắp chạm tới đầu Trần Mộc, Trần Mộc đột nhiên cử động!

Chỉ thấy người đó bước đi loạng choạng, ở một góc độ cực kỳ xảo quyệt, tránh được hai đòn tấn công trong gang tấc, hắn lập tức rút kiếm ra, những ngôi sao rực rỡ như những mũi tên chẻ đôi bầu trời, xuyên qua yết hầu một người.



Trong khoảnh khảc, gió mạnh đột ngột dừng lại!

Trường thương trong tay người áo đen cụt tay đột nhiên phát ra âm thanh long xoảng, rơi xuống.

Đầu và cơ thể chia lia, máu tươi phun trào. Một kiếm giế t chết!


Trần Mộc cầm kiếm, xoay người quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt lạnh lùng kia không có chút cảm xúc nào.

“Súc sinh, ta giết ngươi!”

Cuối cùng chỉ còn sót lại một tên áo đen, khuôn mặt hẳn ta hung dữ vặn vẹo, sát khí tàn nhãn không ngừng tăng cao, hắn ta cầm trường thương, nguồn linh lực mạnh mẽ đỏ rực tuôn ra từ cơ thế rót vào cây thương trên tay.

Vù vù,

Trong giây phút, trường thương rung động kịch liệt, ánh sáng như lửa tức khắc bùng nổ, ngưng tụ thành một con Giao. Long ở đầu thương, hung ác và dữ tợn.

“Hỏa Sát Long Ảnh!”

Người áo đen lao ra như một con báo, trường thương trong tay xuyên thủng không gian, hóa thành một con Giao. Long cao khoảng một trượng, gào thét xông tới với khí thế rung trời, vô cùng hung mãnh.

Thấy vậy, Trần Mộc căm kiếm, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên nhám lại, thế giới xung quanh như biến mất trước. mất hần.

Linh lực ánh kim bùng nổ như thác lũ, cưồn cuộn không ngừng rót vào Thiên Tùng Vân Kiếm, sau khi tiếp nhận lưỡng linh lực khống lồ này, hoa văn máu dữ tợn trên thân kiếm sáng lên, giống như một loại phong ấn cố xưa nào đó đang bị bức ép ra ngoài!

Ầm.

Ngay sau đó, lưồng hung sát ngút trời bộc phát trên thân kiếm, thanh kiếm biến đỏ như máu, tử vong đang quanh quẩn nơi mũi kiếm

Trần Mộc mở mắt, chuyến động bàn chân, cũng lao ra.

Ánh kiếm và bóng thương đồng thời xé rách bầu trời, mặt đất tiếp tục nứt ra dưới sự giãm đạp của hai người, ngay lúc. đó, gió lớn gầm rú gào thét trong trời đất, cát bụi bay tán loạn, những cây đại thụ ào ào lay động.

“Thất Tinh Kiếm Quyết, Thế Kỳ Lân!”

Một tiếng lẩm bẩm lờ mờ vang lên, khoảnh khắc kiếm quang đâm ra, thân kiếm như biến thành một Kỳ Lân sấm sét, đột nhiên bản ra, đối mặt với Giao Long đang lao tới, va chạm dữ dội


Ầm ầm.

Tiếng nổ mạnh vang vọng, ánh sáng rực rỡ và ánh lửa sấm chớp đồng thời lóe lên, từng đợt dư âm kinh người nhanh chóng quét qua, sau đó người áo đen kinh hãi nhìn thấy, kiếm quang của Kỳ Lân sấm sét lấy thế như chẻ tre cät bóng Giao Long thành hai nửa.

Thân ảnh Giao Long nổ tung, trường thương cũng bị đánh bay ra ngoài, kiếm quang tản ra ánh sáng lạnh như băng dừng lại ở yết hầu hản ta.

Cảm nhận được mùi vị chết chóc tỏa ra từ lưỡi kiếm,

người áo đen cứng đờ, đôi mắt mở to, gắt gao nhìn chấm chấm vào thiếu niên mang sát khí rét lạnh trước mặt

Hắn ta không thế tin được minh lại bị đánh bại! Lại còn bại nhanh như vậy!

Tâng thứ tám Trực Khóa!

Tên nhóc này giống như một con quái vật vậy! “Ai phái ngươi tới, nói! Trần Mộc lạnh lùng quát.

Người áo đen cười trào phúng, khinh thường nhìn hẳn, nói: “Ngươi muốn biết sao? Ngươi không xứng!"

Vù.


Trần Mộc không hề do dự chém vào cổ họng hẳn ta, dứt khoát chặt đầu hản ta, trong khoảnh khắc, ngay cả tên áo đen cuối cùng cũng biến thành thi thể không đầu, ngã xuống.

“Thật đáng tiếc!" Trần Mộc lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, hắn không định giết đối phương nhanh như vậy, nhưng không ngờ. đối phương lại muốn chết!

Nếu hỏi cũng không phát hiện được gì thì hẳn cũng sẽ không hỏi nữa, đế đối phương mang bí mật này xuống báo cáo. với Diêm Vương đi!

Trần Mộc thu kiếm, đang muốn rời đi, nhưng hẳn tức khắc. như nhận ra điều gì, dừng lại

Hần cúi đầu liếc nhìn lòng bàn tay, chỉ thấy lòng bàn tay còn sót lại một chứt khí Huyết Sát

Tuy khí Huyết Sát này không mạnh nhưng cũng có thể ăn sâu vào da thịt hẳn, xâm nhập vào bên trong kinh mạch.

“Đây là do Ma kiếm ăn mòn sao?” Trần Mộc lấm bấm.

Khi hẳn đấy linh lực của mình đến cực hạn, Ma kiếm này. cũng bắt đầu phát huy sức mạnh của nó, tuy răng vẫn ở trạng thái phong ấn, nhưng khí Huyết Sát này cũng không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được!

Có lẽ những chủ nhân trước đây của Ma kiếm cũng chết đột ngột vì không chống chọi được sự ăn mòn của khí Huyết Sát này!