Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 498: C498: Súc địa thành linh




Một làn sóng bí ẩn lan ra dưới chân Trần Mộc. Chỉ trong một hơi thở, bóng dáng của Trần Mộc đã dịch chuyển đến trước mặt Lôi Linh như một bóng ma.

“Tốc độ này...”

Đồng tử của Lôi Linh đột nhiên co lại, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Đây có phải là... Súc Địa Thành Linh?

Trong đôi mắt sâu thẳm của Trần Mộc hiên lên tia sáng lạnh thấu xương, linh lực mạnh mẽ di chuyển nhanh ở đầu ngón tay rồi nắm lại nắm đấm, lao thẳng ra ngoài.

Tốc độ phản ứng của Lôi Linh cũng rất nhanh. Trong khi Giây Trần Mộc ra tay, linh lực xung quanh hắn ta lập tức bùng nổ, ngọn lửa mạnh mẽ quét qua, ngưng tụ thành một bức tường lửa xung quanh hắn ta.

Bùm.

Nằm đấm của Trần Mộc đập vào bức tường lửa mạnh đến mức vang lên một tiếng nổ chói tai, ánh sáng vàng hung bạo lao về phía trước, mang theo sức mạnh hủy diệt tàn khốc.


Xèo xèo.

Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của linh lực màu vàng, toàn bộ bức tường lửa rung chuyển. Sức mạnh hung hãn này khiến mặt đất xung quanh Lôi Linh sụp đổ.

Giây tiếp theo, Trần Mộc chuyển nằm đấm thành ngón tay, được bao bọc bởi linh lực màu vàng, ngón tay hắn như một ngọn giáo thép sắc nhọn lao ra và xuyên qua bức tường lửa

Trong giây lát, mọi người nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, vết nứt như thủy tinh nhanh chóng lan ra toàn bộ bức tường lửa.

“Vỡ rồi!" Những tiếng rì rầm vang lên, linh lực của Trần Mộc bùng nổ, khiến bức tường lửa vỡ nát ngay lập tức.

Ánh sáng nở rộ khắp bầu trời như những chùm pháo hoa, dư âm của nó biến thành dòng nước xoáy và quét ra ngoài.

Lôi Linh trợn tròn mắt, không thể tin được, hắn ta không ngăn cản được đòn tấn công của Trần Mộc ư?

Vút.

Lúc này, không cho hắn ta cơ hội phản ứng, một chưởng của Trần Mộc tiến tới, mang theo ánh sáng vàng cực kỳ hung hãn, ấn thẳng vào ngực đối phương.

Bùm.

Ngay lập tức, gió gào thét, trời đất như rung chuyển.

Chỉ thấy ánh sáng vàng bùng nổ, dưới đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, Lôi Linh cảm giác như bị đánh thật mạnh, cơ thể ngã về phía sau trắm mét, khí huyết trong lồ ng ngực dâng lên, miệng phun ra một ngụm máu lớn.


“Tên khốn kiếp!”

Sắc mặt Lôi Linh trở nên tái nhợt, trên trán nổi lên những đường gân gớm ghiếc, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng quan trọng hơn, những gì hiện ra trong mắt hắn ta là một sự bàng hoàng khó tả.

Làm sao một tên nhóc ở cảnh giới Thông Thiên tầng thứ bảy lại có thể tung ra sức mạnh đáng ngạc nhiên như vậy. chứ?

Phải biết, hẳn ta là một cường giả Thần Tàng tầng thứ sáu, cộng thêm hỏa lực mạnh mẽ, lễ ra phải mạnh hơn Thông Thiên tầng thứ bảy chứ?

Nhưng đứng trước Trần Mộc, hẳn ta lại bị đánh tới không đứng dậy nổi.

Thì ra hẳn ta đã đánh giá thấp tên nhóc này, tên nhóc này có thể đánh bại được kiếm đạo tông sư Liễu Mộ Thiên, đoạt được hạng nhất trong cuộc thi giữa các điện, không phải vì may mắn mà là vì hắn thực sự có năng lực.

Lúc này, nhiều đệ tử chứng kiến cảnh tượng này cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Vừa rồi, Lôi Linh đã có thể bình tĩnh đối phó với sự vây hãm của rất nhiều đệ tử trong Linh Điện, đánh cho đệ tử trong Linh Điện thương tích toàn thân, không thể đánh trả.

Nhưng bây giờ, hẳn ta lại bị một mình Tr ần Mộc hoàn toàn áp chế.


Sự chuyển biến lớn như vậy khiến mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn.

“Chu Vân Sơn, cùng nhau ra tay!” Lôi Linh gầm lên.

Đã đến bước này, đương nhiên là hẳn ta không dám kiêu ngạo nữa, chuẩn bị liên thủ bao vậy tấn công Trần Mộc.

Chu Vân Sơn cau mày, không đứng xem nữa mà lao thẳng vào trận chiến.

Vút.

Trong phút chốc, một luồng ánh sáng xẹt qua như một mũi tên, giây tiếp theo, luồng ánh sáng này đã xuất hiện ở phía sau Trần Mộc.

Có thể thấy người phía sau đang giơ lòng bàn tay về phía hư không, dưới sự hội tụ của ánh sáng xanh, một thanh bảo. kiếm đã nắm trên tay. Thanh kiếm này dài ước chừng bảy thước, trên lưỡi kiếm có khắc hai con hổ trắng sống động như thật, trông cực kỳ dữ tợn.