Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 479: C479: Một bước đột phá mới thôi sao




Nàng ta đợi ngày này lâu lắm rồi, vậy là lần này nàng ta lại có thể gặp lại Trần Mộc, chỉ là không biết thực lực của hắn đã đạt đến mức độ nào rồi?

Nhớ lại những nỗi nhục mà Trần Mộc gây ra, Tân Như Nguyệt không khỏi nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn đến nỗi chỉ muốn xé tan xác hắn thành trăm mảnh!

Xoeẹt.

Lúc này, bên ngoài thác Cửu Thiên có một bóng sáng đi đến, rồi bỗng nhiên lao phắt tới và toạ ở trên đài sen ngọc.

Ánh sáng tan biến dần, để lộ ra dáng vẻ của một thanh niên cao to, tuấn tú, gương mặt trắng trẻo đẹp trai đây mê hoặc, đôi mắt phượng cùng với nụ cười toả nẵng, cả người toát lên một vẻ thanh tao dễ để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác.

Sự xuất hiện của hẳn ta đã thu hút không ít sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh thác Cửu Thiên.

"Đây chính là sư huynh Hứa Hướng Thạc sao?"


"Tân sư muội vừa mới bứt phá mà Hứa sư huynh đã nối gót ngay đẳng sau rồi, xem ra ai mà có được tình yêu của Hứa sư huynh thì chắc hẳn vô cùng hạnh phúc đây!"

Vừa nhìn thấy chàng thanh niên cao ráo anh tú này, xung. quanh ngay lập tức xì xèo bàn tán, không ít các đệ tử nữ lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Còn Hứa Hướng Thạc dường như rất thích cảm giác được. chú ý này, giậm phắt chân một cái rồi vút đến bên cạnh Tân Như Nguyệt, cười nói: "Tân sư muội, chúc mừng thực lực của nàng đã có thêm một bước tiến mới!"

"Hứa sư huynh quá khen rồi, thực lực hiện giờ của ta còn kém xa, ta còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa!", Tân Như Nguyệt cười nói.

Nàng ta có thể cảm nhận được ý đồ cố ý của Hứa Hướng Thạc, nhưng nàng ta không hề có cảm tình với hắn ta. Dâu vậy, vì thân phận và tài năng của hẳn ta nên nàng ta vẫn luôn giữ thái độ không quá thân mật và cũng không quá xa cách.

Nghe thấy câu trả lời bình thản này, mặc dù trong lòng Hứa Hướng Thạc có chút không hài lòng nhưng vẫn cố nở ra một nụ cười trìu mến: "Tân sư muội chăm chỉ tu luyện, vậy mà vẫn rất khiêm tốn, chẳng hề kiêu ngạo, chẳng trách trong thời gian ngắn ngủi vậy đã có thể đột phá đến cấp cảnh giới Thần Tàng. Từ giờ cho tới cuộc tranh tài võ thuật của ba môn phái còn gần hai tháng nữa, thời gian này đủ để khiến Tân sư muội có thêm một bước đột phá mới!"

"Một bước đột phá mới thôi sao?", Tân Như Nguyệt chau mày, dường như câu nói này khiến nàng ta hơi không hài lòng.



Trong thời gian hai tháng mà chỉ có thêm một bước đột phá mới thì là quá ít với nàng ta. Mặc dù nàng ta không biết thực lực của Trần Mộc đã ở cấp độ nào rồi nhưng với tốc độ tăng thực lực kinh người của hắn thì chắc chắn sẽ không thấp hơn nàng ta.

Cảm thấy Tân Như Nguyệt có vẻ không vui, Hứa Hướng Thạc tò mò hỏi:"Ta nghe nói, sở dĩ Tân sư muội cố găng tu luyện như vậy dường như là vì để giết một người, đúng vậy không?"

Tân Như Nguyệt gật đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất lực, khế thở. dài nói: "Thú thực là người này là kẻ thù không đội trời chung của ta, trước đây khi còn ở Ninh Quốc, ta thường bị hắn áp bức, hẳn ép ta phải ký vào giấy hôn ước, bắt ta phải gả cho hắn. Ta không đồng ý nên đã đơn phương huỷ bỏ giấy hôn ước, nhưng không ngờ là việc này đã chọc tức hắn!"

"Hắn cậy thực lực mạnh hơn ta nên đã giết hết sư huynh sư đệ của ta, không để lại cho ta bất kỳ chỗ dung thân nào, bí quá nên ta mới trốn đến Thất Huyền Tông tu luyện!”


Phải thừa nhận một điều là kỹ năng diễn xuất của Tần Như Nguyệt vô cùng chuyên nghiệp.

Những lời nói yếu đuối và đáng thương cộng thêm dáng vẻ buồn bã của nàng ta là đòn đánh mạnh vào tâm lý khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải mủi lòng, huống hồ đây chỉ là một chàng thanh niên tự cho mình là phi thường như Hứa Hướng Thạc.

Hứa Hướng Thạc thấy dáng vẻ này của Tần Như Nguyệt thì biết ngay cơ hội của hắn ta đã tới.

"Tân sư muội, kẻ đó là ai vậy?", Hứa Hướng Thạc khế nheo mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.

"Ta nghe nói hắn đã gia nhập Linh Tiêu Tông, lần trước còn giành quán quân cuộc thi đình với thực lực đáng gờm! Ta e là... rất khó có thể đánh bại được hắn!"

Tân Như Nguyệt cúi đầu, gương mặt thanh lịch của nàng ta lộ ra vẻ rầu rĩ khiến ai nhìn cũng thấy xót thương.

“Quán quân cuộc thi đình của Linh Tiêu Tông sao?"

Hứa Hướng Thạc bật cười, chút thực lực đó có thể giành quán quân ở cuộc thi đình của Linh Tiêu Tông, nhưng trong mắt hẳn ta thì thực lực đó chẳng đáng gì cả.


"Tân sư muội, còn hai tháng nữa là đến cuộc tranh tài võ thuật của ba môn phái, đến lúc đó ta chắc chẳn sẽ đích thân lấy đầu hắn dâng đến trước mặt nàng!", Hứa Hướng Thạc tự tin nói.

“Thật sao? Hứa sư huynh, huynh thật sự sẽ giúp ta sao?"

Gương mặt Tân Như Nguyệt lộ vẻ vui mừng, đôi mắt mỹ miều long lanh, nhìn Hứa Hướng Thạc với ánh mắt đầy mong đợi.

Ánh mắt mong đợi này rất có tác dụng với Hứa Hướng Thạc, hắn ta mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu Tân Như Nguyệt với ánh mắt trìu mến: "Đương nhiên rồi, dám bắt nạt sư muội của ta thì sư huynh ta nhất định sẽ báo thù cho nàng, chỉ là quán quân của Linh Tiêu Tông thôi mà, với ta đây thì chẳng là cái thá gì cải"

Có lẽ là vì cử chỉ thân mật của Hứa Hướng Thạc, Tân Như: Nguyệt thẹn thùng, hơi cúi đầu xuống, ân cần nói: "Cảm ơn sư: huynh!"

Nhưng trên thực tế, ai cũng không biết được là, lúc Tân Như Nguyệt cúi đầu, nàng ta đã nhếch mép nở một nụ cười đầy khinh bỉ.

Nếu đã có tên ngốc này tự chủ động đến hầu hạ nàng ta, thì nàng ta cũng chẳng ngần ngại gì mà không lợi dụng hẳn ta cả!