Cảm nhận được sát khí lạnh lùng chắc nịch phía sau lưng,
Mai Trường Lâm nheo mắt, cảm giác uy hiếp đáng sợ bao trùm lên bà ta, và lúc này có một bóng kiếm sắc nhọn chém vụt tới.
Xoet.
Ánh kiếm sắc bén này đã đạt đến đỉnh điểm và hệt như tia sáng chói loá vụt qua bầu trời rồi chợt tắt.
Ngay sau đó, kiếm ý ngập tràn không khí, bầu trời hệt như bị ánh kiếm này xé tan.
Trong không gian tối tăm, sâu thẳm mà huyền bí, một dòng sông cuồn cuộn từ hư không ào tới, dòng sông này hoàn toàn được kết bằng băng, ào tới hệt như một dòng sông băng đáng sợ.
Ánh bang nứt vỡ trải dài vô tận, giống như dải ngân hà chín tâng mây trải rộng khắp bầu trời, vô cùng ngoạn mục.
“Đây là?", Mai Trường Lâm trợn tròn mắt.
Thanh kiếm này đẹp đến mê hồn, nhưng đằng sau vẻ ngoài đẹp mê hồn này là sức mạnh kh ủng bố ghê người!
Loại kiếm ý này rất giống với bà ta, đều là kiếm ý Băng Phách, nhưng so với kiếm ý của bà ta thì thâm sâu hơn gấp nhiều lần!
Có thể nói, trước màn kiếm ý Băng Phách Bắc Đẩu này của Trần Mộc thì kiếm ý của Mai Trường Lâm chẳng đáng là gì cải
Cảnh tượng đẹp đế này chỉ thoáng qua như ảo ảnh, đợi đến khi Mai Trường Lâm kịp định thần lại thì hai cánh tay của bà ta đã bị đứt văng ra ngoài, máu tươi đầm đìa phun ra.
"ÁI", tiếng kêu thất thanh vang vọng khắp trời, Mai Trường Lâm điên cuồng lùi về sau, hai cánh tay bà ta không biết đã bị cắt đứt từ lúc nào, máu me đầm đìa khiến ai nhìn thấy cũng phát sợ.
"Đồ khốn, ngươi là đồ súc sinh chết tiệt!",
Mai Trường Lâm hét lên, vẻ mặt hung dữ và đáng sợ của bà ta giống y như một mụ phù thuỷ, ánh mắt đằm đằm sát khí hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Mộc vậy.
"Kiếm Vũ Các sẽ không tha cho ngươi đâu, Kiếm Hoàng đại nhân nhất định sẽ báo thù cho ta, đồ súc sinh đáng chết nhà ngươi, ngươi chắc chắn..."
Tiếng hét của Mai Trường Lâm vang vọng khắp nơi, nhưng tiếc là bà ta còn chưa kịp nói hết lời thì Trân Mộc đã vung tay chém xuống một nhát kiếm.
Xoet.
Ánh kiếm mang theo sát khí vút trời hệt như lưỡi đao tử thân chém nát đầu của Mai Trường Lâm.
Máu tươi từ trên bầu trời tuôn xuống, trong không gian ngập tràn máu tươi và mùi tanh nồng, Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan và hai tên mặc áo đen kia ngay lập tức sững người.
Bậc thầy kiếm đạo bậc nhất của Ninh Quốc đã tử mạng!
Không ai ngờ được rằng chàng thanh niên mười bảy tuổi này lại tàn nhẫn như vậy!
Ngay cả Hàn Giang Tuyết và Tân Thạch Long đang quyết đấu kịch liệt ở đằng xa thấy vậy, vẻ mặt cũng ngay lập tức biến sắc, nhưng sau đó, ánh mắt Tân Thạch Long lộ rõ vẻ phẫn nộ tột độ, bộc phát ra linh lực xám trắng cuồng bạo, thế tiến công càng lúc càng ghê gớm.
Hàn Giang Tuyết lập tức nhận ra sự thay đổi thế tiến công của đối phương, lạnh lùng nói: "Đường đường là điện chủ Thiên Điện mà lại hành động như vậy, đợi khi nào quay về môn phái, nhất định sẽ bẩm báo với chủ môn phái và trục xuất ngươi ra khỏi môn phái!"
"Hờ hờ!", nghe Hàn Giang Tuyết nói xong, Tân Thạch Long không trả lời lại mà bật cười chế nhạo, hệt như đang cười chê đối phương không biết tự lượng sức mình, và càng nhấn mạnh rằng hắn ta không hề bận tâm tới những lời này.
Rầm.