Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 415: C415: Xông lên




Nghe âm thanh tham lam hỗn loạn bên ngoài, trên mặt Trình Vũ Hiên lộ ra vẻ bối rối, nàng ta nào ngờ những người kia lại tìm đến nhanh như vậy chứ.

Tiếng bước chân hỗn loạn vội vã kia chắc cũng phải của cả trăm người, hơn nữa còn có vài hơi thở mạnh mẽ xen lẫn trong đó, có lẽ trong đám người có không ít cường giả Thần Tàng.

“Bây giờ làm sao đây?”, Trình Vũ Hiên nhìn sang Trần Mộc. “Ngươi ở đây tiếp tục gom, ta đi ngăn họ lại!”, vội nói.

Tiếp theo, hắn nhanh chóng xoay lưng về phía Trình Vũ Hiên, không cho nàng ta kịp nói gì, người đã đi tới cửa đá. Linh lực màu vàng hùng hậu bùng nổ, khí thế bàng bạc, chiến ý nồng đậm, rất có khí thế một người trấn một ải.

Trần Mộc đã lường trước được việc này, dù sao nơi này cũng là đại điện tu hành, người thường đều đoán được ở đây sẽ có nơi cất chứa linh thạch, tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Không lâu sau, khoảng trăm người nhào vào như hổ báo sói đói, mắt đỏ ngầu, trong con ngươi là sự tham lam giăng đầy, họ lao tới trước mặt Trần Mộc.

Sau lưng Trần Mộc là ánh sáng rực rỡ, linh khí tinh thuần dao động, dù thiểu năng cỡ nào thì họ cũng đoán được đây là chỗ cất linh thạch cực phẩm.

“Giàu, giàu rồi!”


“Xét theo mức độ linh khí nồng đậm thế này thì ít nhất cũng phải có 10 vạn linh thạch cực phẩm!”

“Xông lên!”

Mọi người gào lên như kẻ điên, ánh mắt nóng rực, gương mặt lộ rõ sự kích động.

Nhưng khi họ thấy cửa chính đã bị người đứng chắn thì nụ cười cứng ngắc, biểu cảm trở nên dữ tợn.

“Chỉ là một thằng ranh Thông Thiên tâng bốn mà dám chặn cửa à, đúng là tìm chết!”

“Tiểu bối, cút cho ông đây!”

Dẫn đầu nhóm người này là một người đàn ông trung niên khoảng 40, ánh mắt đầy sát khí lạnh thấu xương, sau khi ông †a quát một tiếng thì đấm một cú về phía Trần Mộc.


Thực lực Thần Tàng tầng hai hoàn toàn thể hiện ra.

“Hừ!”. Trần Mộc không hề có ý định lùi lại, thấy thế thì hắn hừ lạnh một tiếng, năm ngón co lại, linh lực màu vàng tràn ra như tỉnh linh đang nhảy nhót, nhanh chóng bao trùm cả cánh †ay, tạo thành một tâng vảy giáp, hắn cũng đánh ra một quyền hung hãn.

Bùm!

Hai đấm va chạm, linh lực cuồng bạo hoà vào nhau, Thông Thiên tâng bốn và Thần Tàng tầng hai chênh nhau bảy cấp.

Nhưng linh lực của Trân Mộc không hề yếu thế, Cửu Long Diệt Thần Quyết không ngừng vận hành, trong linh lực bá đạo có xen lẫn một tia long lực cổ xưa, đánh bay người đàn ông trung niên kia ra ngoài.

Người đàn ông trung niên lùi nhanh mười mấy bước, khi chân giãm mạnh xuống đất mới ổn định được cơ thể, nhưng lúc này trên gương mặt ông ta để lộ ra sự chấn động bàng hoàng.

Vượt hẳn bảy cấp bậc!

So đấu về linh lực thì đối phương không hề yếu hơn mình! Đây là linh lực đáng sợ cỡ nào?

Trong phòng đá, Trình Vũ Hiên cũng nhận ra Trần Mộc đã bắt đầu đánh nhau với đối phương, nàng ta rất lo lắng, đồng thời tay cũng nhanh hơn, ra sức vơ vét linh thạch cực phẩm, bỏ vào trong nhãn không gian, không dám nghỉ giây nào.