Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 346: C346: Cẩn thận một chút




Mà tất cả lại là nhờ một thiếu niên linh căn Ngũ hành trước đó nàng không hề coi trọng!

"Trần Mộc, ngươi... Cẩn thận một chút!"

Ở khu vực của Linh Điện, Trình Vũ Hiên lo lắng nhìn Trần Mộc, nàng mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không định tạo áp lực quá lớn cho người thiếu niên này, nàng chỉ dịu dàng nói: "Nếu đánh không lại thì không cần miễn cưỡng, không sao cải"

Trần Mộc nhìn nàng, người phía sau đang nhíu chặt đôi mày, sắc mặt nặng nề nhìn hắn, Trần Mộc khẽ cười, hắn biết, mặc dù Trình Vũ Hiên không nói, nhưng nàng ấy cũng không hy vọng nhìn thấy Linh Điện của bọn họ giải tán.

Đặc biệt là khi Thi Điện, có thể đi đến vị trí lúc này đây đã quá khó khăn rồi!

"Sư tỷ, nếu như ta thăng trong trận chiến lần này, sư tỷ có định thưởng gì không?" Trần Mộc hơi nhướng mày, cười nói.

Trình Vũ Hiên thoáng kinh ngạc, ngay sau đó, nàng tức giận lườm hắn một cái.

Vào thời khắc căng thẳng như lúc này mà thằng nhãi đó còn cười đùa hí hửng với nàng được.

"Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng, sư tỷ sẽ bắt Hàn Giang Tuyết lên giường làm ấm giường cho ngươi, nếu nàng ta không chịu, sư tỷ sẽ bỏ thuốc nàng ta" Trình Vũ Hiên nói.


Trần Mộc lại không nói năng gì.

"Sao cô không tự mình làm ấm giường cho ta mà lại bắt Hàn Giang Tuyết vậy? Chỉ với cảnh giới Vạn Pháp của nàng ấy, chỉ sợ ngày hôm sau khi làm ấm giường, chắc ta cũng bị g iết chết trên giường mất!" Trần Mộc bĩu môi.

Trình Vũ Hiên khẽ cười, trong đôi mắt là vẻ quyến rũ trong veo, "Hóa ra ngươi muốn sư tỷ làm ấm giường cho ngươi à, vậy cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng, tiểu nữ sẽ suy nghĩ xem saol"

"Ta không thèm tin!" Trần Mộc liếc nàng một cái.

Ngay sau đó, hắn cũng không nói thêm gì nữa, đi về phía lôi đài số ba.

Nhưng mà, có lẽ là vì lời trêu chọc của Trần Mộc.

Trình Vũ Hiên bỗng cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng mình như nhẹ đi rất nhiều.

Trong tiếng hoan hô đó, nàng nhìn theo bóng lưng thiếu niên không quá cao ráo kia, khóe môi bất giác khẽ cong lên.

"Cậu có thể thắng mài!" "Nhất định sẽ thắng thôi!" "Chỉ cần là cậu thì chắc chắn có thể làm được!"


Trình Vũ Hiên thầm nghĩ trong lòng, bên trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần đó ánh lên vẻ kiên quyết không rời.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Mộc chậm rãi tiến lên võ đài.

Mà ở chỗ Thiên Điện, Chu Khoan cũng vừa mới nhảy xuống.

"Chu sư huynh, đừng cho hắn cơ hội đầu hàng, làm thịt hắn đi!"

"Chu sư huynh, cắt đứt tứ chỉ của hắn đi!"

Rất nhiều đệ tử của Thiên Điện gầm gừ trợ uy, tâm trạng của bọn họ cũng nhiệt huyết dâng trào.

"Thấy chưa? Rất nhiều người muốn ngươi phải chết đấy!" Chu Khoan vẫy tay, vẻ mặt kiêu căng và châm chọc, "Hay là, ngươi cứ tự sát đi, nếu vậy chúng ta cũng không cần...

"Ngớ ngẩn!" Trần Mộc bĩu môi, không đợi đối phương nói xong, mặt đất dưới chân Trần Mộc đã cuộn lên thành gợn sóng kỳ lạ.

Vù.

Bỗng nhiên, Trần Mộc biến mất khỏi chỗ đó, rồi thình lình, một luồng linh lực màu vàng cuồng bạo hội tụ vào trong quyền ấn của cây đao, chém về phía sau lưng của hắn ta.

"Tốc độ này là sao?" Trong lòng Chu Khoan thất kinh, linh lực hùng hậu màu vàng sẫm đột ngột được phóng thích ra ngoài.

Đùng.