Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 344: C344: Nhanh vậy à




Nhanh vậy à?

"Không phải chỉ mới bắt đầu trận chiến sao? Hơn nữa hình như Nhan Băng cũng không rơi vào thế hạ phong mà, sao lại đầu hàng chứ, vậy cũng nhanh quá rồi. Nàng ta là đệ tử nòng

cốt của Thiên Điện, hơn nữa còn là người thuần thú sư đấy!"

"Chẳng lẽ gã đệ tử Linh Điện tên Trần Mộc này đáng sợ đến thế sao?"

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu.

Tính theo tình hình trận chiến lúc vừa rồi, Nhan Băng còn chưa bị thương đâu, ngược lại hình như Trần Mộc vừa mới rơi vào thế hạ phong, vẫn luôn trong trạng thái bị động phòng thủ đấy.

Hiển nhiên việc này đã nằm ngoài dự tính của mọi người.

Trần Mộc vừa mới xông ra ngoài cũng chợt dừng chân lại, ánh mắt hờ hững nhìn nàng ta.

"Mặc dù trong lòng ta cảm thấy không được thấy thoải mái lắm, nhưng mà cho dù có tiếp tục đánh nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì!"

"Rõ ràng mà, ta đánh không lại ngươi!"


Nhan Băng cười nhạt, nàng ta thông minh hơn rất nhiều người, cũng có thể phán đoán được thế cuộc.



Do dù trong tay nàng ta có không ít biện pháp, nhưng mà nàng ta biết, Trân Mộc cũng có, hơn nữa chỉ e còn nhiều hơn nàng ta, vì thế, nếu như cuộc chiến này vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ sợ nàng ta vẫn sẽ thua, hơn nữa với lòng dạ độc ác của Trần Mộc thì hắn sẽ chẳng nể tình để lại con đường sống cho phận nữ nhi giống như nàng ta đâu!

Đã như vậy rồi, cần gì phải tạo thêm phiền phức cho mình chứ, thà cứ nhận thua đi.

"Tỷ thí kết thúc, đệ tử Linh Điện Trần Mộc thắng!" Ông lão áo xám chợt hét lên.

"Trân sư đệ, chúc ngươi may mắn nhé!"

Nhan Băng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ sáng trong quyến rũ, sau đó nàng ta xoay người rời khỏi lôi đài.

Trần Mộc nhìn nàng cái kia đẹp như vưu vật vậy bóng lưng, không nói gì, cõng qua thân thể, hướng về một bên khác Linh Điện phương hướng đi.

"Ha ha, xem ra Linh Tiêu Tông chiêu một cái rất tốt đệ tử!" Trên đài cao, Đông Phương Dịch nhìn Trần Mộc thân hình, ánh mắt lộ ra một chút vẻ tán thưởng.

"Đáng tiếc, chính là linh căn quá kém, tiền kỳ tuy mạnh, nhưng mặt sau sợ là khó thành đại tài!" Tông chủ đáp lại nói.

Đông Phương Dịch cười cợt, không hề trả lời.

Ngũ hành tạp linh căn, lại có thể tu luyện tới trình độ như thế này, nên nói Trần Mộc là khoáng cổ không gặp thiên tài, hay là nên nói hắn là một cái phế vật đây!

Chương này không có kết thúc, xin điểm kích trang kế tiếp tiếp tục xeml

Nhan Băng quay lại địa bàn của Thiên Điện, Thiên điện chủ mở miệng, nhưng cuối cùng lại không trách cứ gì, hắn ta khác với những người khác, gia tộc ở sau lưng Nhạn Băng không đơn giản!

"Tiểu sư đệ, làm tốt lắm!" Trình Vũ Hiên cười hì hì khen ngợi, bây giờ nàng ấy càng nhìn tiểu sư đệ này lại càng thấy thích.

Lúc trước Trần Mộc là một đệ tử mà không ai muốn cả, nhưng rồi lúc này đây, hắn lại là bảo bối của Linh Điện đấy!

"Cuộc tỷ thí kế tiếp, võ đài số sáu, đệ tử Thiên Điện Long Đăng Hải, đối chiến với đệ tử Linh Điện Trình Vũ Hiên!" Ông lão áo xám đọc theo danh sách.


"Sư tỷ!" Ánh mắt Trần Mộc hơi nặng nề, nhìn về phía Trình Vũ Hiên.

Trình Vũ Hiên nhưng cười khế với nàng, giơ tay tay ngọc lắc lắc, tựa hồ đang tỏ ý, trong tay nàng cũng có long hổ khoen.

"Cẩn thận một chút!" Trần Mộc nói.

"Không sao đầu!" Trình Vũ Hiên khẽ cười, sau đó, nàng cũng nhảy xuống, đi tới võ đài.

Mà Long Đăng Hải cũng nhảy từ trên đài cao xuống. Lúc này đây, bâu không khí lại được đẩy lên đ ỉnh điểm một lần nữa, rất nhiều người nhảy cẵng lên hoan hô, tiếng reo hò vang vọng.

"Tốc chiến tốc thăng đi, đừng lãng phí thời gian!" Long Đăng Hải lạnh lùng nói, trên mặt hắn toát lên vẻ kiêu căng.

"Ta cũng có dự định này!" Trình Vũ Hiên trầm giọng đáp lại.

Loạch xoạch.

Trong khoảnh khắc đó, hai bóng người cùng lúc vụt lên từ mặt đất, hai luồng linh lực vô cùng cuồng bạo đồng thời bùng nổ, dư âm năng lượng quá kinh người tạo thành cơn sóng cuồn

cuộn như hồng thủy quét qua bốn phía.

Đột nhiên, tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhìn hai bóng người va chạm vào nhau với một tốc độ như sấm sét.


Đại chiến bắt đầu trong chớp mắt!

...

Ầm!

Có lẽ sau khoảng nửa nén hương, một tiếng nổ vang rất lớn vọng lên từ trên lôi đài.

Một bóng hình xinh đẹp lảo đảo rên lên một tiếng, bay ngược ra phía ngoài rồi va đập rơi thẳng khỏi lôi đài, nàng hộc ra một ngụm máu tươi, hơi thở cũng trở nên thoi thóp và yếu ớt.

Mà Long Hổ Hoàn trong tay nàng cũng đã nổ tung, hóa thành chùm ánh sáng vụn vỡ giữa trời, cuối cùng rơi xuống đất.

"Ta... Ta đầu hàng!" Sắc mặt Trình Vũ Hiên tái nhợt, nàng khó khăn nói.

"Thua rồi, thậm chí ngay cả Trình sư tỷ cũng thua rồi!"

Rất nhiều đệ tử của Linh Điện đều không sao tin nổi, họ đều biết, Trình sư tỷ của bọn họ đã là cường giả tầng thứ hai của cảnh giới Thần Tàng rồi.

Vậy mà tất cả đều bại ở trên tay đối phương.