Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 342: C342: Súc địa thành linh sao




"Trân Mộc!", Trình Vũ Hiên quay sang nhìn Trần Mộc, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

"Đến lượt ta lên đấu trường rồi!", Trần Mộc lạnh lùng nói.

Trần Mộc trực tiếp nhảy lên đấu trường số tám, chẳng bao lâu sau, một bóng dáng lả lướt cũng nhảy từ chỗ Thiên Điện xuống đấu trường.

Nhan Băng cũng không lạ gì Trân Mộc cả.

Trước đây khi ở Ninh Quốc, hai người cũng từng quen biết, Nhan Băng là một thuần thú sư, mặc dù thực lực võ đạo không mạnh nhưng bản lĩnh thuần thú mạnh đến khôn lường nên vẫn khiến rất nhiều đệ tử cốt cán trong môn phái kiêng dè.

"Trần Mộc, chúng ta lại gặp mặt rồi!", gương mặt đẹp không tỳ vết của Nhan Băng nở một nụ cười.

"Đúng vậy, không ngờ lại gặp nhau ở đây, lần này chúng ta phải quyết đấu phân thắng bại rồi!", Trần Mộc nhoẻn miệng cười nói.

Mấy lần trước trận đấu của hai người đều vì nhiều nguyên nhân khác nhau làm gián đoạn, chưa thể phân rõ thắng bại.

Nhưng lần này, cả hai đều không còn đường lui rồi, nhất định phải dốc hết sức.


"Mối thù của Thiên Điện và Linh Điện, ta đây không hề muốn can dự, vậy nên Trần sư đệ, mong là ngươi có thể chiếu

cố nương tay!"

Nhan Băng khế nhướn cặp mày đen nháy, lè lưỡi, đôi mắt long lanh của nàng ta thoáng hiện vẻ tinh nghịch.

"Lễ nào ngươi không muốn giết ta sao? Dù gì thì trên người ta cũng có Ấn Thần đấy!", Trần Mộc pha chút khôi hài nói.

Nhan Băng lắc đầu: "Ta của bây giờ đã không đánh nổi Trần sư đệ nữa rồi, Ấn Thần chỉ có người có bản lĩnh mới sở hữu được, ta nào có dám tranh đồ của Trần sư đệ đây!"

"Ồ, vậy sao? Ngươi có lòng tốt đó thật sao?"

Trần Mộc khẽ cười, ánh mắt từ đầu đến cuối dán chặt vào người nàng ta.

Khoảnh khắc tiếp theo, chưa kịp để bất cứ ai kịp phản ứng, Trần Mộc quay phắt đầu thì thấy một tay ăm đầy linh lực nhanh chóng duõi thẳng về phía sau người hắn.

Xuỳ.

Dưới sức mạnh của linh lực, chỉ thấy một con linh xà trông gần như trong suốt bị hắn thâu tóm trong lòng bàn tay.

Con linh xà vùng vẫy dữ dội, lưỡi nó đỏ sẫm, hệt như đang ngập một nọc độc ghê gớm.

"Đây là?"

Dưới đấu trường, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào con linh xà độc, con ngươi mắt nheo lại.

"Chuyện gì vậy?”

"Con linh xà độc này được thả ra khi nào vậy?"


Gương mặt mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hãi, vì từ lúc Nhan Băng vào trận tới giờ, bọn họ không cảm thấy bất kỳ điểm nào kỳ lạ, vậy mà con linh xà trong suốt này đã âm thầm tiến gần lại phía sau lưng Trần Mộc từ bao giờ.

Trong chốc lát, tất cả các đệ tử đều cảm thấy lạnh sống lưng, nếu đổi lại là bọn họ gặp phải Nhan Băng thì e là bọn họ chắc chắn sẽ trúng chiêu này rồi.

“Thủ đoạn của thuần thú sư đúng là đáng sợ!", Trình Vũ Hiên khẽ rùng mình.

Loại linh xà kỳ lạ khó đề phòng này, e là các kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng cũng khó mà chống đỡ được.

"Chẳng phải ngươi nói, không muốn giết ta sao?", Trần Mộc mỉa mai cười nói.

Phịch.

Đột nhiên, Trần Mộc dùng một lực rất mạnh của lòng bàn tay, bộc phát linh lực vàng kim vô cùng cuồng bạo, ngay lập tức, con linh xà bị hắn bóp nát, biến thánh trăm nghìn tia sáng tàn lụi rơi xuống trong không gian.

Lúc này, đôi má Nhan Băng thoáng hiện lớp sương giá, đôi mắt mỹ miều lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mộc, nàng ta không thể ngờ là chỉ mới gần hai tháng không gặp, thực lực của Trần Mộc hiện tại đã mạnh khủng khiếp như vậy!

"Nhan sư tỷ, dù sao chúng ta cũng là người cùng môn phái, dùng chiêu thức này ám sát ta ngươi không thấy thất đức sao?", Trần Mộc cười nói.

“Sư đệ, đây là cuộc chiến sinh tử mà!”, Nhan Băng cười nhạt, đôi mắt long lanh đầy mê hoặc.

"Đúng vậy, nếu vậy thì ta cũng không cần tranh luận với ngươi thêm nữa!", Trần Mộc hộc hằn đáp.


Xoet. Một làn sóng dao động vô cùng thần bí hiện ra, trong khoảng không này, chỉ phút chốc, thân xác của Trần Mộc ngay lập tức biến mất.

"Súc Địa Thành Linh sao?", Nhan Băng trợn tròn mắt, Trần Mộc của hiện tại đã sử dụng Ấn Thần một cách vô cùng điêu luyện rồi.

Nhưng trong nháy mắt, Trần Mộc lại hiện ngay trước mặt, bàn tay năm ngón xoè rộng ra, linh lực bộc phát mạnh vô cùng, hệt như những tỉnh linh dập dờn trên đầu ngón tay hắn, trông vô cùng đáng sợ.

Rồi một cú đấm của Trần Mộc văng ra khiến sức sát phạt ngút trời được giải phóng, đánh thẳng vào vùng cổ trắng như thiên nga của Nhan Băng.

Giữa ánh chớp và đá lửa ấy, Nhan Băng cũng bị hất văng ra ngoài, một luồng sáng sáng chói lên thành hình một dấu ấn vô cùng mạnh va chạm với nắm đấm của Trần Mộc.

Bùm.

Trong phú chốc, một tiếng nổ rầm kinh thiên động địa vang lên, linh lực vàng kim cuồn cuộn xé nát ánh sáng trắng chói loá kia dễ như trở bàn tay.

"Hừm!", Nhan Băng rên lên một tiếng, miệng nàng ta phun ra một dòng máu đỏ tươi, và rồi nàng ta không chút do dự, lập tức lui về phía sau.

Nhưng Trần Mộc nào sẽ tha cho nàng ta, hắn đạp mạnh chân, cả người phóng nhanh như bay đuổi theo.