Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 326: C326: Nhin qua đủ để thấy ghê người




Đúng lúc này, một bóng người quỷ mị xuất hiện phía sau lưng hẳn từ lúc nào. Bên trong con ngươi đen nhánh của Trần Mộc, sát khí lạnh lẽo tỏa ra. Năm ngón tay của hắn vung thành trảo, long lân màu hoàng kim bao trùm, ngưng tụ thành long trảo, vồ ra sau lưng Võ Hùng.

Vụt.

Tốc độ phản ứng của Võ Hùng cũng cực kỳ nhanh, hẳn ta nghiêng người né, sau đó lao về phía Trần Mộc.

Thế nhưng khi hai người dừng lại, máu tươi lại nhỏ giọt trên ngực Võ Hùng.

"Võ sư huynh sao có thể bị thương cơ chứ?" Từ phía Thiên Điện, vô số tiếng bàn tán vang lên.

Tầng thứ chín cảnh giới Hóa Tượng, chiến đấu với tầng thứ chính cảnh giới Thông Thiên, không ngờ còn chiếm thượng. phong, điều này bọn họ sao có thể tin nổi.

Đây chính là một trận chiến đấu vượt cấp đó!

"Thằng nhóc này tu luyện kiểu gì vậy? Nó là quái vật ư?”

Đám người ngồi bên dươi trợn tròn mắt, tất cả đều chấn động.

Dù là những trưởng lão đang ngồi trên đài đi chăng nữa, cũng có rất nhiều người khiếp sợ.

Trận chiến này đã khiến bọn họ rung động thực sự!


"Thằng khốn, ngươi mạnh hơn ta tưởng đó!" Võ Hùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm hiểm.

"Ta không mạnh, ngươi yếu quá thì có!" Trần Mộc nói với vẻ mặt lạnh tanh.

Vụt.

Sau đó, Trần Mộc không nói nhảm với hắn ta nữa, chủ động xuất kích. Hản lao vụt lên như một con báo, sức bật kinh người.

Tâm pháp tầng thứ nhất của "Cửu Long Diệt Thần Quyết” vận chuyển trong cơ thể hắn, long lân bao trùm lấy toàn thân, mơ hồ có thể thấy dao động mạnh bạo quanh người hắn đang tỏa ra.



Trên mặt Võ Hùng cũng lóe lên sự tàn nhãn. Hắn ta siết chặt hai tay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau đó một đôi răng hổ xuất hiện trong tay hắn. Đôi răng hổ này đen nhánh toàn thân, lóe lên tia sáng lạnh lẽo, chém sắt như chém bùn, còn sắc bén hơn cả kiếm.

Sau khi đeo đôi bao tay răng hổ kia lên, linh lực toàn thân Võ Hùng lại bùng nổ. Hắn ta đạp lên một bước, sau đó lao về phía Trần Mộc.

Rầm rầm rầm.

Trên lôi đài, hai bóng người lấp lóe đang chiến đấu kịch liệt, tiếng nổ ầm ï vang lên liên tục.

Cả hai đấu đá với nhau, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn.


Tay, chân, khuỷu tay, đầu gầu.

Gần như tất cả mọi vị trí trên cơ thể đều trở thành thứ vũ khí sắc bén nhất, đánh về phía về nơi hiểm yếu của đối phương.

Hai bên giao thủ nhanh như chớp, đòn va chạm vào nhau lóe sáng.

Sóng xung kích dữ dội lan ra xung quanh, tạo thành những hố sâu xung quanh lôi đài.

Tất cả người xem đang ngồi xung quanh đều mang biểu cảm chấn động.

Trong trận chiến ấy, họ nhìn ra Trần Mộc không hề yếu thế hơn một chút nào.

Rầm.

Sau đòn va chạm kinh người cuối cùng, hai người đều bị hất văng ra đẳng sau. Đến giờ phút này, có thể thấy cơ thể cả hai đều thấm đẫm máu tươi, có chỗ là của mình, có chỗ lại là máu đối thủ.

Nhin qua đủ để thấy ghê người.

"Thằng khốn, ngươi tưởng ta chỉ là tầng thứ chín cảnh giới Thông Thiên thật ư?"

Võ Hùng cắn chặt răng, đột nhiên gào lên một tiếng, sau đó răng hổ trên tay hẳn ta biến mất, thay băng một thanh trường thương làm từ vàng ròng vô cùng sắc bén.

Rầm.

Đúng lúc này, một luồng uy áp kh ủng bố khiến tất cả mọi người đều thấy khiếp sợ bùng lên.

Cỗ uy áp ấy đã đột phá giới hạn của cảnh giới Thông "Thiên, lao lên cảnh giới Thần Tàng!