Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 322: C322: Ta không cần




Các trận đấu hôm nay từ đầu tới cuối vẫn luôn tuân thủ quy tắc của cuộc thi đình.

Nếu như lúc này Hàn Giang Tuyết đến gây chuyện với điện chủ Thiên Điện thì không những không giúp được gì, ngược lại còn khiến chủ môn phái tức giận lôi đình, nếu vậy thì e là Linh Điện khó mà thoát khỏi việc bị giải tán.

Nghe vậy, Hàn Giang Tuyết khẽ cúi đầu, siết chặt nắm đấu tay mãi một lúc lâu sau mới quay lại chỗ ngồi xuống.

Lúc này, ngoài Trần Mộc ra thì những người khác đều đang vùi đầu trong sự chán nản, hệt như đã mất hết tinh thần chiến đấu vậy.

Cuộc thi hôm nay gần như đã đánh tan hết lòng tự tin của bọn họ rồi!

Một lúc lâu sau, Hàn Giang Tuyết hệt như sắp đưa ra một quyết định nào đó, khế ngẩng đầu nói: "Bây giờ chỉ còn một phương án là ngoại trừ ba người Hạ Chỉ Lan, Trần Mộc và Trình Vũ Hiên, năm đệ tử còn lại hãy bỏ cuộc đi!"

"Bỏ cuộc sao?"

Nghe xong, năm đệ tử khác còn lại của Linh Điện đồng loạt đứng dậy, hơi có chút không tin vào tai mình, bèn hỏi lại thêm lần nữa: "Điện chủ, người muốn chúng tôi bỏ cuộc sao?"

Hàn Giang Tuyết gật đầu đáp: "Đúng vậy, với thực lực hiện giờ của các ngươi mà đi chiến đấu với đệ tử Thiên Điện thì chỉ có chết một cách phí hoài thôi, như vậy quả là không đáng!"


"Ta đồng ý!", Lúc này, Trình Vũ Hiên cũng đứng dậy, nói: "Nếu ba người gồm Hạ Chỉ Lan, ta, Trần Mộc đều không lọt được vào top bốn thì e là các ngươi cũng không thể vào top bốn được, vậy nên không đáng phải hy sinh oan uổng như vậy!"

Quy tắc của cuộc thi đình không phải là thi đấu để xem điện nào mạnh nhất mà là để so xem điện nào đào tạo được đệ tử mạnh hơn.

Ngoại trừ ba người Hạ Chỉ Lan, Trần Mộc và Hạ Vũ Hiên, các người khác rõ ràng đều không thể so tài cao thấp với các đệ tử của Thiên Điện. Được‎ cop𝙮‎ tại‎ #‎ t‎ 𝙧umt𝙧u𝙮𝗲n.𝐕n‎ #

"Hãy bỏ cuộc đi, đôi khi thua cuộc không hề đáng sợ, chỉ sợ nhất là khi không có dũng khí bắt đầu lại, còn sống mới là còn có tất cả, hãy tu luyện thật tốt rồi cuộc thi đình lần sau các

người lại có cơ hội ra mặt!", Hàn Giang Tuyết ôn tồn nói.

Nghe vậy, năm đệ tử đó lộ rõ vẻ áy náy rồi khế mấp máy môi như đang muốn nói điều gì đó.

Nhưng họ đều biết bản thân còn nhiều thiếu sót chưa bằng người khác nên cuối cùng, họ vẫn chọn im lặng và chấp. nhận phương án này.

"Được thôi!"

"Sư tỷ, sư đệ, vậy trông chờ cả vào mọi người đấy!"

Một nữ đệ tử ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người Trình Vũ Hiên, Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan.

Cuộc họp kết thúc, các đệ tử của Linh Điện lần lượt rời khỏi.

Trong Linh Điện chỉ còn lại bốn người là Hàn Giang Tuyết, Trần Mộc, Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên.

"Sư tỷ, tôi đi ngủ trước đây!"

Thấy vậy, Trần Mộc vươn vai, định chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.


Nhưng lúc này, Hàn Giang Tuyết lại kịp gọi giật hẳn lại: từ đất"

“Sao thế?", Trần Mộc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.



Hàn Giang Tuyết ngửa lòng bàn tay ra, lấy ra từ trong chiếc. nhẫn Không gian ba vòng ngọc. Hình như ba chiếc vòng ngọc này được làm từ thuỷ tinh, bề mặt sáng loáng màu bạc, ngoài ra, còn có một luồng linh lực vô cùng mạnh dập dờn xung quanh.

Rõ ràng đây là ba báu vật không hề tầm thường.

“Đây là vòng Long Hổ, ba ngươi hãy đeo lên người, vào thời khäc quan trọng, cho dù là kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp xuất hiện thì cũng có thể ngăn được đòn chí mạng. Ở trận đấu ngày mai, nó có thể giúp các ngươi có cơ hội hét lên hai chữ "đầu hàng"!", Hàn Giang Tuyết nói.

Trình Vũ Hiên ngơ ngác nhìn chằm chằm ba chiếc vòng ngọc đó.

Chiếc vòng Long Hổ này là một loại báu vật phòng ngự.

Nó sẽ vỡ tan ngay sau một lần sử dụng.

Nhưng báu vật phòng ngự này có thể chặn được sự tấn công của linh lực mạnh gấp mấy chục lần bản thân, lại cực kỳ đắt, thậm chí còn có thể so được với linh đan Thất Phẩm!


Nàng ta không ngờ là Hàn Giang Tuyết lại lấy món báu vật này ra.

Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên gật đầu, cũng không dám từ chối, mỗi người nhận lấy một chiếc vòng ngọc và đeo lên tay.

"Ta không cần, người tự giữ lấy dùng đi!", Trần Mộc nói.

Nếu nói về chiêu thức phòng thân thì trên người hẳn đã có sẵn rồi, vậy nên không cần đùng dến vòng Long Hổ này nữa.

"Cầm đi!", Sau đó Hàn Giang Tuyết cũng không để Trần Mộc có cơ hội từ chối, nàng ta thẳng thừng kéo tay Trần Mộc lại rồi đeo vòng ngọc lên cho hẳn.

Vòng ngọc vừa đeo vào tay ngay lập tức sẽ phát ra một ánh sáng màu bạc lóng lánh, sau đó hệt như đã gắn chặt với tay, không tài nào cởi ra được nữa.

"Ngày mai phải gi ết chết đám cặn bã Thiên Điện đó!", Hàn Giang Tuyết dữ dẫn nói.

Trần Mộc gượng cười rồi nói với vẻ lạnh lùng: "Không thành vấn đề!"