Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 292: C292: Thanh niên này đã vượt qua rồi sao




Một trăm kẻ mạnh của cấp cảnh giới Thông Thiên, cho dù chỉ là kẻ mạnh ở cấp một nhưng cũng là một đội hình vô cùng dũng mãnh.

Trầm Mộc cầm Thiên Tùng Vân Kiếm chậm rãi bước lên, ánh mắt hẳn không hề có chút nao núng, chỉ tràn ngập ý chí chiến đấu.

Rầm.

Cuối cùng chỉ thấy sấm sét liên hoàn, bao phủ quanh thân những người đồng, xông lên giết Trần Mộc.

Trần Mộc vung một nhát kiếm sáng loá, chém rơi đầu người đồng mình đầy tia sét đó.

Phịch.

Tiếng nổ vang lên, cuộn theo gió lớn vang khắp xung quanh.

Nhưng ngay khi Trần Mộc vừa xử lý xong người đồng vừa rồi thì trước mặt, bên trái, bên phải lại cố vô số các bóng đen lao tới.

Những người này đằm đằm sát khí, tay cầm đỉnh ba lao. thẳng về phía người Trần Mộc, hệt như muốn bao vây hẳn từ mọi phía.


Tuy rằng những người đồng này là do Linh Trận chế tạo ra, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ đều dễ đối phó.

Với kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, không kém gì mấy so với các võ giả lão luyện trong giới.

Xoẹt xoẹt.

Tiếng gió rít dữ dội, Trần Mộc dần mở to mắt nhìn về phía mấy cây đỉnh ba đang vù vù lao tới như vũ bão.

Sau đó, linh lực màu vàng kinh phát ra từ người Trần Mộc rồi dân dần đông cứng lại tạo thành một lớp bảo vệ trên da, những cây đỉnh ba lao tới đâm vào người hẳn lần lượt toé lửa sáng choang.

Đôi mắt của Trần Mộc vô cùng lạnh lùng, hẳn ra tay chém một nhát, giữa những tia sét đang lập loè, mấy người đồng chẳng mấy chốc bị chém thành hai nửa.

Phịch, phịch, phịch.

Tiếng nổ vang dội khắp lối đi trong tháp tối đen, mạnh tới mức khiến người Trần Mộc cũng bị đẩy về phía sau.

Sắc mặt Trần Mộc dần trầm lại, hẳn tiếp tục cầm kiếm xông lên phía trước.

Ở bên ngoài, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào bảng đá xếp hạng, thấy tên của Trần Mộc vẫn đang dừng ở tầng thứ ba mươi mốt một lúc lâu rồi vẫn chưa có động tĩnh mới nào cả.

Thấy vậy, không ít các đệ tử lại nhếch mép cười mỉa mai.

"Tên nhãi này chắc chỉ dừng ở đây thôi, có khi nào hẳn đã chết trong Tháp Đồng Nhân rồi không?"

Ông già mặc áo dài xanh cũng khẽ chau mày, trong lòng thầm nghĩ có nên vào trong xem tình hình không?

Dù sao chàng thanh niên này cũng là người có bản lĩnh, có thể dùng thực lực xuyên bảy tầng không của cảnh giới Hoá Tượng để đi đến tầng ba mươi mốt này cũng đã là một thiên tài siêu việt rồi.

Nhưng ngay khi ông ta đang có ý định như vậy thì bảng đá xếp hạng nãy giờ không động tĩnh lại bät đầu thay đổi.


Tên của Trần Mộc lúc ẩn lúc hiện, rồi bắt đầu biết mất ở tầng thứ ba mươi mốt và xuất hiện ở vị trí tầng thứ ba mươi hai.

"Thanh niên này đã vượt qua rồi sao?"

Trong khoảnh khắc này, những tiếng xì xèo khó tin lại bắt đầu rộ lên nhanh chóng.

Nếu biểu hiện trước đây của Trần Mộc khiến người ta ngạc nhiên thì biểu hiện bây giờ của hẳn lại khiến mọi người bàng hoàng sững người.

Phải biết là đó đều là người đồng của cảnh giới Thông Thiên, hơn nữa lai còn có đến một trăm người!

Điều này tương đương với một người chống chọi với một trăm kẻ mạnh của cảnh giới Thông Thiên rồi!

Trên tầng thứ ba mươi hai của Tháp Đồng Nhân.

Lúc này, cả người Trần Mộc ướt đãm mồ hôi, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Một mạch đi được đến đây, cũng đủ khiến hắn mệt rã rời!

Chủ yếu cũng là vì số lượng người đồng quá nhiều, một mình hơi khó chống chọi!

Nhưng Trần Mộc còn chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, tại lối tối đen dẫn tới tầng cao hơn, dưới ánh sáng lờ mờ lại xuất hiện thêm một trăm người đồng mình đầy tia sét.


Hơn nữa, thực lực của họ lại mạnh hơn, đã đạt đến cấp độ hai của cảnh giới Thông Thiên.

Càng lên cao độ khó càng tăng. Trần Mộc nghiến răng, tiếp tục cầm kiếm xông lên. Tất cả những người đồng cũng lao đến bao vây công kích.

Vào tình cảnh hiện giờ, ngay cả một cơn vũ bão đỉnh ba cũng đủ để đánh bại Trần Mộc.

Hai giờ đồng hồ trôi qua. Cửa Tháp Đồng Nhân đóng chặt hồi lâu lại được mở ra.

Một chàng thanh niên người đầy máu, đứng trước cửa tháp khiến ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

"Đây là ai?", nhiều người ngỡ ngàng lên tiếng. “Trưởng lão, người có thuốc không?

Cho tôi một viên thuốc tẩm bổ, tôi sắp không chịu được nữa rồi!",

Trần Mộc chìa tay về phía ông già mặc áo dài xanh, sắc mặt trảng bệch nói.

Ông già mặc áo màu xanh chợt ngây người