Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 257: C257: Phá nhạc thiên cước




Trên cổ kiếm là chuỗi hoa văn màu đen phác hoạ quấn quanh, nhìn qua giống như một mặt trời đen, huyền bí và sâu sắc.

Đây là một trong ba cổ kiếm ở vị trí đầu bảng của Ninh Quốc, Đại Nhật Bảo Kiếm.

Loạch xoạch.

Ánh mắt của Trần Phong và Tam hoàng tử cùng lóe lên ý lạnh, tiếp theo đó, cơ thể của họ thoáng di chuyện, cùng lúc bộc phát.

Linh lực mạnh mẽ như hai dòng lũ ngợp trời va chạm vào nhau, khu rừng như bị cuốn vào trong một cơn bão táp, đại thụ

vững chắc mấy trăm năm cũng đều bị ép cong.

Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo b ắn ra từ cơn gió lốc dữ dội, đâm thẳng vào nhau với tốc độ nhanh như tia chớp.

Đoàng!

Rốt cục, khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, tiếng kim loại lanh lảnh lập tức vang lên.

Cách một mũi kiếm, ánh mắt Tam hoàng tử đỏ tươi hung tợn, hắn nhìn chăm chằm Trần Phong, ngang ngược cười nói: "Trần Phong, rốt cuộc ngươi cũng có thể so tài với ta rồi.”

Cho tới nay, trong số những người trẻ tuổi, hắn vẫn luôn là người xuất sắc nhất, không có bất kỳ ai, cho dù là Khương Biệt Hạ của Khương phủ, hay là Hạ Phi Vũ của Hạ phủ cũng không thể khiến hắn cố gắng một lần.


Mà giờ đây, trong số những người trẻ tuổi đó, rốt cuộc hắn cũng tìm được một người có thể khiến hắn phô triển hết sở học cả đời người, không giữ lại chút nào!

"Đại La Thiên Thối!"

Bõng nhiên, Tam hoàng tử xoay người, quét mạnh chân roi sang ngang.

Chân roi quét qua, không gian xung quanh bỗng vang lên từng tiếng “vun vút”, có thể thấy sức mạnh đó kinh khủng như thế nào.

Thấy thế, Trần Phong cũng xoay người, quét chân roi tương tự về phía đó.

Thoải bái chống lại thế tiến công của Tam hoàng tử, chân roi của hắn như bổ sung thêm linh lực nặng nghìn cân.

"Phá nhạc thiên cước!"

Ầm!.

Hai chân roi đánh mạnh vào nhau, không gian xung quanh hơi chấn động, ngay sau đó, tiếng nổ linh lực vang rền, lóe lên tia chớp điện, hai người họ đều bị ép lùi ra.

Trần Phong và Tam hoàng tử nhanh chóng ổn định cơ thể, ngay sau đó, Tam hoàng tử bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Có thể thấy, vê mặt trình độ võ học thì Trần Phong không thua kém gì hắn.


"Vậy thì, hiện tại ngươi đã bắt đầu quyết tâm rồi!" Tam hoàng tử thản nhiên nói.

Lúc này đây, Tam hoàng tử bỗng từ từ nâng Đại Nhật Bảo Kiếm lên, linh lực rót vào khó mà hình dung nổi, đột nhiên nó bỗng bay vút lên.

Giữa đất trời đần phủ mờ sương, thân cây rừng rậm vốn vừa bị tàn phá đến đổ nát, lúc này đây lại xóa đi vết kiếm, khôi phục lại sự sống một lần nữa.

Gió nhẹ lướt qua, trong kiếm của Tam hoàng tử lóe lên từng tỉa sáng trắng trong veo, giống như tháng quang chiếu rọi, vạn vật đều như được gột rửa thanh tẩy lại.

Không khí trong lành trước nay chưa từng có, vạn vật thức tỉnh, cảm giác sức sống tràn trề lại phảng phất quay về.

"Đây là?"

"Thánh Linh gột rửa?"

Nhìn thấy hiện tượng quái dị này, Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ đều giật thót sững sờ.

Cảnh tượng vi điệu kỳ lạ đó, bọn họ từng nghe đã nói rồi.

Đây là kiếm ý của Tam hoàng tử, có năng lượng thánh linh có thể gột rửa thanh tẩy mọi thứ!

Cạch.

Tam hoàng tử rút kiếm thêm lần nửa, xông lên, ánh sáng lạnh nơi chuôi kiếm quét ngang qua.

Chiêu kiếm này lóe lên ánh sáng trắng vô cùng chói mắt.

Bên dưới kiếm ý, ánh sáng của thánh linh bùng nổ giống như có thể gột rửa tất cả mọi điều.